Cả khuôn mặt xinh đẹp của Phương Y Thần, gần như chạm vào đũng quần của Lâm Thiệu Huy, khuôn mặt xinh đẹp của cô đầy e thẹn và kinh ngạc.
Tuy nhiên, ngay khi lời xấu hổ của cô vừa được thốt ra.
Bang!
Một tiếng súng nổ.
Sau đó, Phương Y Thần nghe thấy tiếng đạn bắn xuyên qua cửa.
Súng.
tiếng súng?
Phương Y Thần chết lặng, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt.
Sau đó, cô hiểu rằng Lâm Thiệu huy đã cứu mạng cô một lần nữa, nếu không có thể cô đã bị bắn vào đầu.
Trên con đường, dưới bóng đèn đường, đôi lông mày thanh niên khẽ cau lại.
Với phát súng vừa rồi, lẽ ra anh đã dễ dàng lấy mạng hai người trên xe.
Nhưng không nghĩ rằng đối phương phản ứng nhanh như vậy, đầu tiên là đè đầu cô gái xuống, bản thân thì nghiêng sang một bên né đạn.
"Chết tiệt!"
Bây giờ cậu Út lại điều chỉnh góc bắn, nhắm vào cửa sổ của Santana.
Rồi bóp cò thật mạnh.
Bang!
Khi tiếng súng nổ vang lên, khóe miệng cậu Út hiện lên một nụ cười tàn bạo.
Anh có thể chắc chắn rằng viên đạn này sẽ bắn lủng đầu tên con rể kia.
Tuy nhiên!
Nụ cười của anh lập tức đông cứng lại.
Khoảnh khắc anh vừa bóp cò, Lâm Thiệu Huy ở trên chiếc Santana đột nhiên quay xe, hai tay úp vào vô lăng.
Két...
Santana quay xe với một góc đáng kinh ngạc.
Sau đó.
Viên đang găm thắng vào thùng xe, tóe lên một tia lửa.
"Điều này là không thể!"
Đôi mắt của cậu Út dường như sắp rớt ra ngoài.
Nếu nói rằng Lâm Thiệu Huy né được loạt đạn đầu tiên là do may mắn, thì chắc chắn lần này phải 100% khả năng bị bắn trúng.
Nhưng bây giờ..
"Chẳng lẽ tên khốn kiếp này có thể né được đường đàn sao? Chuyện này sao có thể?"
Trái tim cậu Ba bàng hoàng.
Đặc biệt!
Âm!
Tiếng gầm của động cơ ngày càng gần, cậu Út nhìn thấy Santana đang tăng tốc về phía mình, nét mặt thay đổi rất nhiều.
"Tôi không tin! Làm sao mà