Nhưng mà...
Thiên Hạo hoàn toàn không quan tâm đến tiếng hét của Lâm Thiên Quang, đôi mắt lạnh lùng nhìn anh ta nhìn một von chó pug, đầy thờ ơ và chán ghét: "Hừm! Mày không nghe thấy sao? Tất cả bọn tao đều phải tự đập gãy chân để chuộc lỗi với anh Thiệu huy.
Mày là cái thả gì mà thoát được.”
Hả?
Ngay sau khi nghe được lời này, Lâm Thiên Quang gần như bất tỉnh.
Chuộc lỗi?
Đây là một lời chiếc lỗi!
Anh không thể hiểu được, những tên thiếu gia này bị ngu sao?
Thứ ở rể ăn bám như Lâm Thiệu Huy, có gì để phải chuộc lỗi?
Lâm Thiên Quang kinh hãi, không tin vào mắt mình, nhìn chằm chằm vào Lâm Thiệu Huy, anh ta bán tín bán nghi, kẻ này là ác quỷ sao?
Tại sao bao nhiều lần nguy hiểm đều tránh thoát, mỗi lần tưởng như rồi vào thế tuyệt vọng lại bình yên trải qua.
Đồng thời!
Trên con đường núi, có một chiếc Lamborghini rách nát, đang di chuyển trên đường như con ốc sên.
Đó là Lê Kiệt! “Lê Kiệt, anh nghỉ mấy phát súng vừa rồi là do cậu Út gây ra?” Cô gái nóng bỏng lúc này hào hứng hỏi.
Nghe điều này.
Khóe miệng Lê Kiệt nở ra một nụ cười dữ tợn và gớm ghiếc.
“Đúng! Nghe âm thanh kia đến từ vị trí khuất camera! Hắn là cậu Út thực hiện theo lời anh Hạo!” “Cậu Út là quán quân cuộc thì bắn súng Nam Lộc, Những kẻ nào trước họng súng của cậu ấy đều phải chết."
Nghĩ đến điều này, trái tim Lê Kiệt vô cùng hạnh phúc.
Cậu không đợi được nữa, cậu muốn xem tình cảnh bị thảm của Lâm Thiệu huy lúc này.
Hừ!
Lamborghini di chuyển chậm rãi, từng đợt khói đen khuếch tán từ chiếc siêu xe, e rằng không lâu nữa sẽ thành đống sắt vụn.
Nhưng Lê Kiệt không quan tâm.
Đối với cậu, chỉ cần tên khốn kia chết, thì dù mất đi siêu xe cũng không đáng là gì.
"Sau khúc cua gấp kia, đó chính là điểm mù của camera! Chậc, chậc...!thật sự rất thú vị!”
Lê