Đám người phía ông cụ nhà họ Bạch ngẩn ra.
Bạch Tổ Y và Bạch Tuấn Sơn cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tự tin thái quá rồi! Trong mắt họ, đám người Điền
Trường Phát có vẻ đều rất tự tin giống như Lâm Thiệu
Huy, hoàn toàn ủng hộ những lời lẽ khoác lác của cậu ta, điều này khiến họ cảm thấy choáng toàn tập!.
"Đi thôi!" Ông cụ nhà họ Bạch nói xong nhìn Lâm Thiệu Huy một cái, rồi phất phất tay ra hiệu cho người nhà họ Bạch tản ra.
Ngay lập tức, những người vừa cười nhạo Lâm Thiệu Huy ban nãy bỗng im bặt.
Rất nhanh sau đó, ông cụ nhà họ Bạch cùng với Bạch Tuấn Sơn, Bạch Chí Phàm lên một chiếc Sedan, Bạch Chí Phàm không nhịn được chửi thề: "Thật đáng chết! Không ngờ nhà chú ba lại ăn may như vậy.
Không những không bị đám tài phiệt Nam Lộc báo thù mà còn vớ được món hời lớn như vậy?"
Bạch Chí Phàm tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Cứ nghĩ đến việc Lâm Thiệu Huy là lồng ngực anh ta lại phập phồng như muốn nổ tung.
Vậy nhưng trong xe lại yên tĩnh khiến Bạch Chí Phàm hơi sửng sốt.
Anh ta chợt nhận ra từ lúc lên xe đến giờ, ba và cả ông nội đều im lặng, đột nhiên anh ta cảm thấy bầu không khí trong xe vừa áp lực vừa ngột ngạt.
Anh ta nhíu mày nghi hoặc, quay sang hỏi ông cụ nhà họ Bạch: "Ông nội! Mọi người sao vậy?"
Bạch Chí Phàm nhìn sắc mặt của ông cụ nhà họ Bạch rồi lại nhìn sang Bạch Long Hải, anh ta bỗng thấy chột dạ, linh cảm không hay.
Ông cụ nhà họ Bạch không trả lời Bạch Chí Phàm mà quay sang nói với Bạch Long Hải một câu đầy ẩn ý: "Chắc hẳn con cũng cảm nhận được rồi đúng không?"
Cảm nhận ư? Cảm nhận cái gì? Bạch Chí Phàm nghe xong như chợt hoài nghi điều gì đó, quay đầu nhìn Bạch Long Hải thấy ông ta gật nhẹ đầu rồi ông ta nói: "Ba! Sự việc lần này có gì đó không đúng, con cảm thấy Lâm Thiệu Huy có vấn đề?"
Gì cơ? Bạch Chí Phàm không nghĩ ra lại có chuyện gì liên quan đến Lâm Thiệu Huy