Sáng sớm ngày hôm sau.
Trong lúc Lâm Thiệu Huy đang nấu đồ ăn sáng trong bếp thì bỗng có tiếng hét thất thanh từ phòng ngủ truyền đến.
Đó là tiếng của Bạch Tổ Y.
Lâm Thiệu Huy không kịp nghĩ nhiều, anh vội vã chạy nhanh vào phòng ngủ.
Khi anh đẩy cửa phòng ra thì liền thấy Bạch Tổ Y đang ngồi trên giường, mặt mày tái lét.
Dường như cô đã bị kinh sợ, trán cô đẫm mồ hôi lạnh.
"Bà xã, em làm sao thế?" Lâm Thiệu Huy chau mày, thắc mắc hỏi.
Bạch Tổ Y nghe thấy giọng anh hỏi thì mới tỉnh lại từ trạng thái mơ màng, cô thở dài một hơi rồi mới võ lên ngực và nói: "Em...!Lúc nãy em nắm mơ, mơ thấy việc hôm qua anh nhận được cuộc gọi đến là thật, có người thật sự muốn ám sát Phương Y Thần!"
Bạch Tổ Y vừa nói vừa lau mồ hôi lạnh trên trán rồi mới gượng cười và nói tiếp: "May mà chỉ là một giấc mơ, thật làm em sợ chết khiếp!”
Chỉ là Bạch Tổ Y không ngờ Lâm Thiệu Huy nghe xong câu nói đó của cô thì anh đã khẽ nhếch miệng.
Ám sát?
Đương nhiên là thật rồi.
Đáng tiếc là đã sớm bị anh âm thầm hóa giải hết toàn bộ.
Nhưng vào lúc Lâm Thiệu Huy đang định bảo Bạch Tổ Y dậy ăn cơm thì lại có tiếng thét lên hoảng hốt của ba vợ Bạch Tuấn Sơn và mẹ vợ Thẩm Ngọc Trân truyền đến từ phòng khách: “Bạch Tổ Y! Con mau đến xem, Phương Y Thần xảy ra chuyện rồi!"
Cái gì!
Họ vừa mới thốt lên những lời đó thì khuôn mặt thanh tú của Bạch Tổ Y đã lập tức biến sắc, cô ngay lập tức leo xuống giường rồi chạy nhanh ra phòng khách.
Lúc Bạch Tổ Y và Lâm Thiệu Huy đến phòng khách thì thấy Thẩm Ngọc Trân và Bạch Tuấn Sơn đang ôm một cái máy tính, cặp mắt của hai người họ đang nhìn chằm hằm vào màn hình máy tính, y như gặp phải quỷ.
"Ba! Mẹ! Rốt cuộc Phương Y Thần đã xảy ra chuyện gì?" Bạch Tổ Y hoảng hồn.
Cô tiến về trước xem thử thì thấy hai người họ đang xem tin tức trên máy tính.
"Sát thủ khủng bố xuất hiện ở thành phố Nam Giang! Phương Y Thần bị thích sát!”
Chậc!
Khi tiêu đề đó đập vào mắt Bạch Tổ Y thì đã lập tức làm cô run lên cầm cập, khuôn mặt xinh đẹp của cô liền trở nên trắng bệt.
“Không...!không ngờ là thật, không ngờ Phương Y Thần lại thật sự bị thích sát!”
Bạch Tổ Y vừa nói vừa tiến nhanh