Chi bằng chúng ta chơi trò...!giết người đi!
Khi Huyết Lang nói xong câu này, bốn tên côn đồ chỉ cảm thấy nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm xuống tột độ, khiến bọn họ nổi hết cả da gà.
Không biết tại sao, ở trong mắt bọn họ, người thanh niên bị bọn họ đánh đến nỗi cá người toàn máu me này lại tự dưng biến thành con dã thú hung hăng, khiến người ta rét lạnh, khiến người ta hoảng sợ.
“Đừng...!đừng bị anh ta dọa sợ! Anh ta chỉ là một tên ăn mày, một tên rác rưới mà thôi!”
Có một tên côn đồ trong số đó hít sâu một hơi, cố gång trấn tĩnh bản thân mình lại.
Sau đó anh ta nói với đồng bọn ở xung quanh, hét to lên: “Đánh! Chúng ta cùng nhau xông lên, lần này nhất định phải đánh chết anh ta!”
Giọng nói của tên côn đồ lộ ra sự tàn nhẫn khủng khiếp.
Nói xong câu này, anh ta là người dẫn đầu xông về phía Huyết Lang.
Anh ta vung nằm đấm về phía Huyết Lang, áp sát vào mặt anh, định đấm thêm một phát nữa.
Thế nhưng vào đúng lúc này!
Vèo!
Tên côn đồ dẫn đầu kia chỉ thấy trước mắt mình xuất hiện một tia ánh sáng màu vàng, sau đó xoẹt qua trước mặt anh ta, khiến anh ta đột nhiên cảm thấy cánh tay mình trở nên lạnh toát.
Há?
Cảnh tượng này khiến động tác của anh ta dừng lại.
Khi anh ta còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì đã nghe thấy đồng bọn ở bên cạnh hoảng sợ kêu lên một tiếng.
"Đại ca, tay...!tay của anh!!!"
Trong giọng nói của đồng bọn đứng bên cạnh lộ ra sự hoảng sợ đến tột độ, giống y như nhìn thấy ma quỷ vậy, mang theo sự run rẩy không thể che giấu nổi.
Tay?
Tên côn đồ dẫn đầu sũng người, khi anh ta quay đầu lại nhìn cánh tay của mình thì lại đột nhiên nhận ra chỉ là một mảnh trống trơn.
Phần tay của anh ta, kể từ khuỷu tay trở xuống lại hoàn toàn biến mất không thấy tung tích, máu tươi chảy ra ròng ròng, trong chỗ máu thịt bầy nhầy đứt đoạn ấy đang điên cuồng cháy máu.
Đây vẫn chưa là gì cả.
Mãi cho tới lúc này, khi cơn đau truyền tới như thủy triều nối giận lan ra khắp toàn thân, anh ta mới nhận ra mọi chuyện đang xảy ra, điên cuồng gào thét về phía người thanh niên.
"A a a a a...!Không! Tay của tao!"
Tên côn đồ dẫn đầu vừa kêu gào vừa hốt hoảng lùi về sau.
Cho tới tận bây giờ, anh ta mới bàng hoàng nhận ra, chẳng biết từ bao giờ mà trong tay của Huyết Lang ở trước mắt này lại cầm một cái móng vuốt của sói làm bằng sắt.
Máu tươi từ móng vuốt sói chảy tí tách xuống đất, không ngừng tuôn ra như dòng suối, ở trên mặt đất còn lưu lại cánh tay và ngón tay