Cái gì!
Một câu của Lâm Thiệu Huy khiến cho anh em Thái Quốc Phú và nhóm người của ông Thanh đều ngây ngẩn cả người.
Họ không nghĩ tới, vậy mà Lâm Thiệu Huy lại có thể dê nói chuyện như vậy, thậm chí anh còn đồng ý sẽ không giết hai người.
Ngay lập tức, trong lòng của Thái Quốc Phú liền sung sướng vô cùng, ông ta quỳ trên mặt đất dập đầu với Lâm Thiệu Huy như giã tỏi: "Cảm ơn Đại tông sư họ Lâm, cảm ơn Đại tông sư họ Lâm!”
Một bên quỳ lạy cảm ơn, một bên đưa lên hai tấm chi phiếu kia cho Lâm Thiệu Huy.
Lâm Thiệu Huy cười hờ hững một tiếng, lập tức nhận hai tấm chi phiếu, bỏ vào túi.
Còn bên ông Thanh cũng nháy mắt với nhóm người đăng sau, lập tức có người đi ra ngoài, chỉ khoảng hai phút sau liền đem tới một tờ hợp đồng thật dày.
Là danh sách hứa hẹn chuyển nhượng tài sản.
Chỉ cần ký tên lên trên, có được đám người ông Thanh chứng kiến, như vậy cho dù là cao ốc Hải Thụy, hay tất cả sản nghiệp có tên anh em Thái Quốc Phú đều thuộc về Lâm Thiệu Huy.
Nhìn thấy một màn này.
Anh em hai người Thái Quốc Phú cảm thấy dù không cam lòng lắm nhưng cũng chỉ phải cố gắng mà ký tên lên trên đồng ý.
Khi tất cả đã hoàn thành.
Lâm Thiệu Huy nhận lấy danh sách chuyển nhượng tài sản, hờ hững nhìn lướt qua, không nhịn được hài lòng gật nhẹ đầu.
"Ngài Lâm...!Lâm, bây giờ chúng tôi có thể rời đi rồi sao?" Giờ phút này Thái Quốc Phú cũng không dám đối mặt với Lâm Thiệu Huy nữa.
Ông ta sợ tên ác ma này, vừa suy nghĩ một chút thôi đã bắt đầu có ý nghĩ muốn giết chết anh em họ.
"Muốn đi rồi sao?"
Lâm Thiệu Huy mỉm cười, gật nhẹ đầu: "Tất nhiên là có thể đi được rồi! Đến Địa Ngục, nhớ kỹ phải xin lỗi bốn người sát thủ kia, dù sao thì họ chết cũng có hơi thảm!
Cái gì!
Lời nói của Lâm Thiệu Huy giống như một tiếng sấm rền vang, trong nháy mắt khiến cho anh em Thái Quốc Phú liền trắng bệch cả mặt.
Địa Ngục?
Đây là Lâm Thiệu Huy muốn...!giết họ sao? "Ngài Lâm, ngài...!Ngài không thể như vậy được, vừa roi chính miệng ngài đã đồng ý, chỉ cần chúng tôi đưa chi phiếu và tất cả sản nghiệp giao ra thì có thể cho chúng tôi sống tiếp mà." "Hiện tại hai anh em chúng tôi đã ký tên, ngài không thể lật lọng được!"
Thái Quốc Phú vô cùng luống cuống, một tia hy vọng cuối cùng tràn ngập trên mặt ông ta.
Ông ta không muốn chết.
Cho dù