“Đúng, cô Nhã Nam nhất định phải điều tra rõ ràng! Nhất định phải bắt ra được kẻ trộm!" “Kẻ nào hèn hạ như vậy, trong bữa tiệc của cậu chủ Bất Phàm lại dám cướp nhẫn kim cương của bạn gái anh ta!"
Tiếng hò hét nối tiếp nhau của nhiều thanh niên tài năng đẹp trai đứng xung quanh.
Mà nghe được lời nói của mọi người, trên mặt Chu Nhã Nam lộ ra vẻ tức giận: "Chiếc nhẫn ruby kim cương này là do cậu chủ Bất Phàm mua với giá một triệu năm trăm ngàn đô la tặng tôi, vốn định dùng làm nhẫn đính hôn, nhưng bây giờ thì hay ho rồi, vậy mà có người ăn gan hùm mật gấu dám lấy trộm cả nhẫn kim cương của tôi!"
Nói xong, ánh mắt Chu Nhược Nam nhìn thẳng Bạch Tổ Y, hung ác: “Bạch Tổ Y, lúc nãy khi tôi đến đây, chiếc nhẫn của tôi vẫn còn, cùng cô nói chuyện một hồi, chiếc nhẫn đã biến mất!" "Nói! Có phải cô ăn trộm nó không?" Cái gì! Câu nói này của Chu Nhược Nam khiến Bạch Tổ Y cảm thấy khó hiểu.
Ngay từ đầu Chu Nhã Nam đã tới nói chuyện phiếm với mình, cô còn không có để ý đến chiếc nhẫn của Chu Nhã Nam, sao có thể lấy trộm được?
Hơn nữa đối với Bạch Tố Y mà nói, cô chưa bao giờ có hứng thú với mấy món đồ trang sức.
Lúc này, khi đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của mọi người xung quanh, Bạch Tố Y hoàn toàn luống cuống: "Chu Nhã Nam, tôi...!Tôi không có lấy nhẫn của cô! Tôi không có.."
Khuôn mặt xinh xắn của Bạch Tổ Y tái mét.
Lời cô vừa dứt, tiếng hét của Chu Nhã Nam lại lần nữa vang lên: “Bạch Tổ Y, đừng giả bộ! Vừa rồi lúc tôi ngồi xuống, cô còn hâm mộ chiếc nhẫn kim cương của tôi! Trong nháy mắt, chiếc nhẫn của tôi đã biến mất.
Ở đây chỉ có hai chúng ta.
Cô không lấy nó, không lẽ tôi lại ăn cắp nó sao?"
Lời nói của Chu Nhã Nam lập tức lại khiến chung quanh náo động.
Một đám tiểu thư công tử con nhà giàu, hầu như chỉ đứng trên lập trường của Chu Nhược Nam, điên cuồng chỉ trích Bạch Tổ Y: "Bạch Tổ Y, cô nói như thế nào cũng là một tống giám đốc,