Một thứ màu đỏ trông giống như con mắt, lấy tốc độ chớp mắt chui vào túi xách của Chu Nhã Nam.
Nhưng nó nhỏ đến mức không thể nhận ra.
Ngay cả Lĩnh Nam Lục Đại Ác Ma cũng chỉ nhìn thấy một màu đỏ xuất hiện chớp nhoáng, cứ ngỡ mắt mình kém, cơ bản cũng không thấy rõ đó là thứ gì.
Ồn ào!
Cùng với lời Lâm Thiệu Huy vừa nói ra, tất cả mọi người đang ở đây ồn ào một trận.
Nhẫn ở trên người Chu Nhã Nam?
Chuyện này làm sao có thể chứ?
Lúc trước Chu Nhã Nam đã từng nói, rõ ràng đeo trên tay mà bây giờ lại không thấy đâu.
Nếu là do Chu Nhã Nam giấu đi thì chắc chắn chỉ có cô ta biết.
Ngay lập tức, mọi người cứ như những kẻ ngốc nhìn về phía Lâm Thiệu Huy.
Mà người phản ứng kịch liệt nhất là Chu Nhã
Nam.
Cô ta lộ vẻ giận dữ, quát lên với Lâm Thiệu Huy: "Nhãi con, anh đang nói linh tinh cái gì ở đây thế hả? Lúc trước chiếc nhẫn đeo trên tay tôi, tôi vốn không hề tháo xuống thì sao lại có thể ở trên người tôi được chứ?" "Nhất định là do vợ của anh trộm! Người đâu đến đây cho tôi, đánh đuổi tên súc sinh ăn nói linh tinh này cho tôi, lục soát con khốn kia cho tôi!" "Kể cả có phải lột hết quần áo trên người cô ta cũng phải tìm được nhẫn cho tôi!"
Khuôn mặt Chu Nhã Nam lộ vẻ tức tối, trong lời nói càng lộ ra vẻ độc ác.
Mà nghe cô ta nói thế...
Lĩnh Nam Lục Đại Ác Ma cũng không lo lắng gì nữa, gật đầu.
Sau đó xông lên phía trước tung ra một đẩm hung ác nện xuống người Lâm Thiệu Huy: "Ön con, cút đi!”
Hự!
Cùng với lời nói độc ác, tất cả mọi người nghe được âm thanh xé gió vù vù từ nắm đấm của Ác Ma Thứ Nhất đang đánh về phía lông ngực Lâm Thiệu Huy
Nhanh! Chuẩn! Ác!
Mọi người xung quanh đều cảm giác quả đấm này giống như cái chùy sắt vậy, chỉ sợ cho dù đó có là sắt thép thì cũng sẽ bị đánh nát.
"Xong rồi! Tên nhóc này chỉ sợ sẽ bị một dam này đánh gục mất!" "Một đẩm này chỉ sợ ngay cả Đệ nhất quốc thuật sư Nam Lộc ông Khổng Sanh cũng không thế tiếp được!” “Vậy mà lại có