Cái gì?
Chu Nhã Nam sửng sốt nhìn về theo tầm mắt của Lâm Thiệu Huy, tựa như đang nhìn một kẻ ngu vậy: "Ngu ngốc, anh thật sự cho rằng chiếc nhẫn kia sẽ ở trên người tôi sao?" "Lục thì lục! Đó là nhẫn của tôi, nếu như tôi tự bỏ vào túi của mình, chẳng lẽ còn không biết sao?" Chu Nhã Nam vừa nói vừa thở hổn hển tức giận lục tung từng túi một.
Cái túi thứ nhất không có.
Cái thứ hai cũng không có.
Nhìn từng cái túi trống không, vẻ mặt khinh bỉ của Chu Nhã Nam dành cho Lâm Thiệu Huy ngày càng đậm: "Tôi đã nói là không có ở trên người tôi rồi, rõ..." Két! Lời của Chu Nhã Nam vẫn chưa nói hết, động tác trên tay cô ta đột nhiên hơi chậm lại.
Bởi vì sau khi cô ta đổ hết cái túi cuối cùng ra.
Leng keng...
Một vật đỏ rực từ trong túi rơi ra, khiến tròng måt Chu Nhã Nam muốn rớt ra ngoài.
Không chỉ cô ta!
Đám người Lãnh Bất Phàm, Bạch Chí Phàm bên cạnh lúc nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương đỏ au rơi trên mặt đất, vẻ mặt cũng bối rối không kém.
Đây đúng là một chiếc nhẫn.
Phía trên nạm viên ngọc đỏ rực.
Sáng lấp lánh.
Đẹp rực rỡ!
Chính là chiếc nhẫn ruby kim cương kia.
Tĩnh lặng...
Giờ phút này, bầu không khí bên trong phòng lại lần nữa rơi vào lặng im chết chóc.
Tất cả mọi người nhìn chiếc nhẫn kim cương trên đất, lại nhìn vẻ mặt như thấy quỷ của Chu Nhã Nam, sắc mặt của bọn họ trở nên vô cùng quái dị.
Bọn họ làm sao cũng không nghĩ ra được chiếc nhẫn này lại thật sự ở trên người Chu Nhã Nam.
Không...!Không thể nào! Chiếc nhẫn này rõ ràng bị tôi bỏ vào..."
Lời chưa nói được một nửa, Chu Nhã Nam đột nhiên che miệng.
Lãnh Bất Phàm bên cạnh càng tức giận hơn, sắc mặt âm u muốn bùng nổ, đôi mắt hung tợn, hận như không thể lập tức xé xác Chu Nhã Nam: "Đồ vô dụng này!"
Lời nói vừa ra!
Chát!
Lãnh Bất Phàm hung hăng tát một bạt tai lên mặt Chu Nhã Nam, nhất thời khiến trên mặt cô ta hiện lên một dấu tay đỏ rực: "Cô đi tìm Bạch Tổ Y dập đầu xin lỗi đi!"
Đối mặt với ánh mắt của một đám nhà giàu của thành phố Nam Giang, cho dù là một