Có điều, ảnh mắt cô ta nhìn về phía Lâm Thiệu Huy thi lại lộ rõ về phẫn nộ và độc ác:
"Thẳng khốn này! Giỏi lắm! Anh có biết tôi là cháu gái của Hạ Lan Sơn không hả? Anh không sợ ông nội tôi sẽ trả thù anh sao?"
Hạ Lan Kiểu vừa sợ vừa giận.
Trong suy nghĩ của cô ta, là cành vàng lá ngọc, hôm này cùng lắm cũng chỉ là đâm phải một bà già nào đó thôi, chẳng có chuyện gì to tát cà.
Nhưng cô ta chẳng thể ngờ được rằng bà lão đó lại là mẹ vợ của thần y Lâm.
Xem ra thù này rất lớn rồi!
"Ông nội cô?"
Lâm Thiệu Huy cười lạnh, nói với vẻ nghiền ngẫm:
"Yên tâm đi, không cần đợi đến ngày ông ta tìm gặp tôi, một ngày sau cuộc chiến đại tông sư, tôi sẽ tựđến gặp ông ta!"
Gi cơ?
Nghe Lâm Thiệu Huy nói vậy, Ha Lan Kiểu không thể tin nổi vào tai mình.
Thằng này muốn gặp ông noi mình ngay trong cuộc chiến đại tông su?
Thắng điên!
Thắng này điên thật rồi!
"Được làm! Oắt con, thù này không báo thi tôi không tên là Hạ Lan Kiểu! Anh chờ đấy! Chờ đấy cho tôi!"
Hạ Lan Kiểu chi có thể phẫn nộ nói một câu có vẻ độc ác như vậy.
Bây giờ chân cô ta bị gãy, mà nhìn vẻ độc ác của anh, nếu cô ta còn cố tình ở lại đây thì có khi sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng cũng nên.
Nghĩ đến đó, cô ta quay ngoắt lại về phía tên mặt trắng, tức giận mắng:
“Đổ vô dụng này, đứng ngắn ra đấy làm gì nữa! Không thấy chân bà đây bị gãy rồi à! Mau! công tôi đến bệnh viện!"
Bệnh viện?Khỏe miệng tên mặt trắng hơi giật giật.
Đây là bệnh viện rồi còn gì, mà tên đầu số gây ra chuyện này còn là bác sĩ nổi tiếng nhất của thành phố Nam Giang đấy.
Nhưng tên mặt trắng đó không dám nói thắng ra thành lời, mà vội vàng đi đến, công Hạ Lan Kiểu lên, sau đó chạy nhanh như thỏ khỏi chỗ này.
Cùng lúc đó!
Ở hành lang tầng một trong bệnh viện,
Ba con Bạch Tố Y và Bạch Tuấn Sơn đẩy Thẩm Ngọc Trân đang ngồi trên xe lăn khỏi phòng khám
"Trong cái rủi cũng có cái may! Lâm Thiệu Huy đã thật sự nối lại được phần gãy xương ở chân bå vào với nhau đầy! Nếu không là chân bà coi như quê hẳn rồi!" Vẻ mặt Bạch Tuấn Sơn vẫn lộ rõ vẻ hoàng sd.
Vừa nãy, bác sĩ khám bệnh