"Ông nội, các ông định làm thế nào ạ?"
Lúc này khuôn mặt Hạ Lan Kiểu vẫn tái nhợt và yếu ớt như cũ Nói thất thì mỗi lần cô ta bị cơn đau do cái chân gầy giày vỏ, nỗi hận của cô ta đổi với Lâm Thiệu Huy lại tăng lên gấp bội.
Nghe cô ta nói vậy, Hạ Lan Son yêu chiều sờ lên phần thạch cao trên chân cháu gái mình, phẫn nộ nói: "Lan Kiểu, cháu yên tâm đi! Cháu là cháu gái của Hạ Lan Sơn ông, Lâm Thiệu Huy đánh gãy chân cháu, tức là đang tát vào mặt ông đây rồi! Thù này không báo thì Hạ Lan Sơn đấy không xứng với danh đại tông sư nữa."
Nói đến đó, vẻ mặt Hạ Lan Sơn trầm hẳn xuống:
"Nhưng mà, trước đó chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, đó là phải tiêu diệt được Huyết Tổ trong trận chiến ngày mai."
"Đúng vậy!" Trong mắt Lãnh Ngạo Thiên cùng trán đầy ý chí chiến đấu.
"Huyết Tổ, hung dữ có tiếng, từng làm rung độngcả vùng Tây Bắc!"
"Lần này ông ta đã đến địa bàn Nam Lộc, đây chính là cơ hội tốt để chúng ta giết chết tên khốn đó."
Huyết To!
Đây là mục tiêu truy sát của hầu hết các đại tông sư của An Nam.
Dù sao thì đối phương cũng nổi tiếng là ác bá, dù là ai, miễn là giết được Huyết Tổ thì cũng sẽ trở thành anh hùng trong giới võ thuật của An Nam.
Lãnh Bất Phàm ngồi cạnh nghe vậy, khó hiểu hỏi:
"Ông nội, ông Lan Sơn, chẳng lẽ trận chiến ngày mai chỉ có hai ông xông ra thôi ạ?"
"Lần trước đại tông sư Lâm đã phế bỏ đi Huyết Lang, ép Huyết Tổ ra mặt.
Sao hai người không hợp tác với đại tông sư Lâm luôn a?"
Đại tông sư Lâm?
Nghe thấy cái tên này thì cả Hạ Lan Sơn lẫn Lãnh Ngạo Thiên đều khinh bỉ ra mặt.
"Đại tông sư Lâm chó má gì chứ, chẳng qua chỉ là một thằng ranh con thôi, có tư cách gì để hợp tác với bọn ông chứ?" Lãnh Ngạo Thiên kiêu ngạo đáp.
Hạ Lan Sơn cũng đồng tình gật đầu.
"Huyết Tổ đã gửi thư khiêu chiến qua