Am! Am! Am!
Lúc này đây, trên sân khấu trung tâm của sân vận động vang lên tiếng nổ không ngừng.
Hai vị đại tông sư là Lãnh Ngạo Thiên và Huyết Lang di chuyển như ảo ảnh, chập chờn thảo phạt giữa đài cao.
Mỗi năm đấm của họ đều chứa đầy chân kỷ, mang theo khí thế vô cùng tận.
Đừng nói là người bình thường.
Cho dù là tông sư cường giá cũng có thể bị năm đấm này làm cho chết tươi
Nhưng mà lúc này đây.
Khiến Lãnh Ngạo Thiên cảm thấy khó tin là, khi năm đăm của ông ta vung xuống thì Huyết Lang lại có thể đỡ được từng cái một.
Lại không có cách nào làm tổn thương được đổi phương
Mà còn đáng sợ hơn là.
Sức mạnh của Huyết Lang vô cùng lớn, mỗi cú đánh làm cho cánh tay của Lãnh Ngạo Thiên cũng cảm thấy đau đau, giống như muốn gãy vo.
Một chiêu! Lại một chiêu!
Nhin thấy hai bóng người co gắng tranh đấu trên đài cao, rất nhiều nhán vật lớn trong sân vận động đều nhìn đến trọn tròn cả mất.
"Hay quá...!mạnh quá! Hai người kia như phát ra sóng điện ấy, tôi cứ có cám giác ue oải không làm gì nối." "Đảng sợ thật.
Rõ ràng trước đó Huyết Lang đã bị phế rồi, sao anh ta lại trở thành đại tông sư được?" "Đúng đấy, hơn nữa bây giờ hãn còn đánh ngang ngua với đại tông sư Lãnh, chuyện này...!đúng là không thể tưởng tuong noi.
Nhìn quyền thế của Huyết Lang càng lúc càng cuồng bạo, rất nhiều nhân vật lớn ở Nam Lộc xung quanh cũng phải run rẩy cả người.
Hai sự phụ trò này là hai đại tông sư.
Chuyện này khiến cho người ta thấy kinh hãi vô cùng, Ram!
Mà ngay lúc này đây, chuyện khiến cho bọn họ càng thêm hoáng sợ cũng xảy ra.
Một cú nổ vang trời, cú đấm của Huyết Lang đánh manh vào hai cánh tay của Lãnh Ngao Thiên.
Cú đấm này như chứa đựng một sức mạnh vô biên kinh hãi, nhất thời khiến cho sắc mặt của Lãnh Ngạo Thiên biến sac.
Cả người ông ta không ngừng lùi về phía sau.
Lùi đến hơn mười bước thì mới đứng vững được.
Tí tách!
Tí tách!
Từng giọt mồ hôi lon chừng hạt đầu không ngừng nhó xuống từ trán của Lãnh Ngạo Thiên.
Lần thứ hai ông ta nhìn về phía Huyết Lang, ảnh mắt không còn khinh bỉ nữa mà lại chứa đựng sự nghiêm túc la thường: "Anh Sơn, một mình tôi chấc là không có cách nào giải quyết được rồi."
Cái gi?
Hạ Lan Sơn nghe ông ta nói vậy cũng có