Cải gì!
Câu nói của Bạch Tổ Y khiến những nhân viên cấp cao bất mãn xung quanh hoàn toàn sững sờ, mỗi người đều nhìn nhau.
Họ nhở rằng chi vài ngày trước, tổng giám đốc rất tức giận với Lâm Thiệu Huy về vụ việc này.
Đặc biệt là tình hình kịch liệt kia, hận không thể củng Lâm Thiệu Huy vạch rõ ranh giới mà trực tiếp ly hôn.
Mà bây giờ! Thái độ này quả thực là thay đổi tới mức long trời lở đất.
Nhìn thấy dáng vẻ kiên quyết của Bạch Tổ Y, rất nhiều nhân viên cấp cao xung quanh dù có bất mãn thể nào cũng chỉ có thể nuốt nước bọt vào bụng.
Mà xem đến cảnh này, Lâm Thiệu Huy cười nhẹ:
"Mọi người đừng lo lắng! Tôi có thể cam đoan không chi hôm nay sẽ rất sôi động mà cà tập đoàn Bạch Lạc của chúng ta cũng sẽ nghênh đón một khởi đầu thuận lợi, một phen nổi danh chắc chắn sẽ thốngtrị thành phố Nam Giang!" xì xầm xì xắm!
Lâm Thiệu Huy lời này kiêu căng ngạo mạn!
Lời nói vừa ra vào tại tất cả các nhân viên cấp cao, khiến mọi người đồng thanh ổ lên.
Từng ảnh mắt nhìn vào Lâm Thiệu Huy, như là đang nhìn tên điên.
"Ôi trời, anh chàng này có biết mình đang nói gì không? Bây giờ đã gắn mười giờ, mà không có ai cà! Anh ta thế nhưng lại nói rằng chúng ta sẽ có một khởi đầu tốt?"
"Đúng vậy, nói khoác mà không biết ngượng! Còn nói rằng một phen nổi danh thống trị thành phố Nam Giang! Đây không phải là một trò đùa sao?"
"Thằng điên! Thắng này khoe khoang tìm nhắm thời, tìm nhắm chỗ!"
Nhiều nhân viên cấp cao đã thảo luận, hầu như tất cả mọi người đếu nhìn Lâm Thiệu Huy như thể đang nhìn một người điên, Không chỉ tất cà mọi người, ngay cả cha con Bạch Tuấn Sơn và Bạch Tố Y nhất thời cũng không nói nên lời.
"Lâm Thiệu Huy, anh đừng nói nữa!" Bạch Tổ Y chỉ cảm thấy trên mặt có chút nóng.
Bây giờ, bọn họ vốn đã vô cùng xấu hổ, việc khoác lác của Lâm Thiệu Huy càng giống như tự đánh vào mặt mình, khiến cho Bạch Tổ Y vừa tức vừa giận,
Tuy nhiên, Lâm Thiệu Huy tỏ vẻ không hay biết, cười nói với Bạch Tổ Y:
"Bà xã, đừng lo lắng, hôm nay anh sẽ tặng cho em một món quà lớn!"
Món quà lớn?
Khóe miệng Bạch Tố Y tràn đấy chua xót.
Cô rất muốn