Cùng lúc đó, ngay tầng 2 của tòa nhà Lam Hải.
Bạch Tuấn Sơn vừa đỡ Bạch Tố Y đi tới cửa thì không mặt xinh đẹp của Bạch Tố Y bỗng trắng toát!
Cả người cô mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, đáy mắt dần dần tỉnh táo lại: “Lâm Thiệu Huy!"
Bạch Tổ Y hét lên một tiếng sợ hãi, lúc này cô mới phát hiện ra mình đã không còn ở hội trường nữa.
"Ba! Con...!sao con lại ở đây? Lâm Thiệu Huy đâu? Những người khác thì sao?"
Bạch Tổ Y cứ như nhớ ra gì đó, trán cô toát ra mồ hôi lạnh như mưa.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Bạch Tuấn Sơn mới nhẹ nhàng thở phào, nhanh miệng nói: "Tố Y, con ban nãy vì quá sợ hãi nên tí thì ngất xíu, Lâm Thiệu Huy bảo ba đưa con lên đây nghi ngơi một chút!" "Bây giờ con thấy sao rồi?"
Nghe thấy lời nói của Bạch Tuấn Sơn, khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Tổ Y càng tái nhợt hơn: "Bổ, con không sao! Con muốn tìm Lâm Thiệu Huy, con muốn tìm anh ấy!”
Nói xong, Bạch Tổ Y giấy ra khỏi cái nâng của Bạch Tuấn Sơn, chạy nhanh tới phía thang máy.
Nhìn cảnh tượng như vậy, Bạch Tuấn Sơn hoảng sợ, chạy nhanh tới ngăn cô.
“Tổ Y, con không được đi xuống đâu! Lâm Thiệu Huy đã đặn, tất cả cứ để nó giải quyết một mình!" "Hơn nữa Lãnh Ngạo Thiên và Hạ Lan Sơn cũng sắp tới rồi, bây giờ con xuống có khi họ còn giận chó đánh mèo, đánh lây sang con!"
Bạch Tuấn Sơn đau cả đầu.
Trong mắt ông, Lâm Thiệu Huy khiêu khích hai đại tông sư như vậy, kết cục bi thảm đã được định sẵn rồi, cho dù là thần tiên xuống trần cũng không cứu được anh.
Mà bây giờ, việc duy nhất ông có thể làm là giúp Lâm Thiệu Huy bảo vệ Bạch Tổ Y.
Thế nhưng Bạch Tổ Y dường như hiểu suy nghĩ trong đầu ông, một làn nước mỏng lập tức ngập tràn đôi mắt xinh đẹp của nàng.
"Không! Ba, Lâm Thiệu Huy là chồng của con, anh ấy gặp nạn, con không thể làm như không biết!” "Hơn nữa con nhất định sẽ không để người ta giết Lâm Thiệu Huy, nếu ai muốn làm anh ấy bị thương thì phải bước qua xác con!"
Tí tách!
Tí tách!
Từng giọt nước mắt trong suốt như những viên ngọc từ trong đôi mắt xinh đẹp của Bạch Tố Y