Rốt cuộc thì trên thế gian này có mấy người vợ có thể làm được chuyện này, gánh tội thay cho người chồng của mình, còn cái tội có thể khiến mình mất mạng.
"Không biết tháng khốn này có cái số chó gì mà cô Bạch Tổ Y si mê anh ta như điều đổ thế?” Trong lòng mọi người, ai cũng cười khổ không thôi.
Bọn họ quả thật vừa ghen tị vừa căm hận cái số đỏ của Lâm Thiệu Huy.
Nhưng ngay lúc này, Bạch Tố Y không thèm quan tâm đến suy nghĩ những người xung quanh.
Cô tức giận trừng mắt nhìn Lâm Thiên Quang, rồi sau đó tiếp tục nói với đám người Lãnh Khang.
"Điều tôi nói là thật!" "Tấm thẻ này là do tôi trộm, không liên quan gì đến Lâm Thiệu Huy, nếu mấy người muốn truy cứu trách nhiệm thì chỉ cần truy cứu trách nhiệm của riêng tôi là đủ! Tôi tự nguyện gánh chịu!"
Trong lời nói của Bạch Tổ Y lộ ra sự kiên quyết nồng đậm.
Nhưng mà...!truy cứu trách nhiệm?
Nghe thấy mấy từ này, không cần biết là Lãnh Khang hay các giám đốc tập đoàn Bảo Thịnh, ai cũng sợ đến mặt mũi trắng bệch.
Khóe miệng Lãnh Khang hiện lên một nụ cười khổ, sau đó lau mồ hôi trán, liếc trộm Lâm Thiệu Huy một cái.
Cứ như là đang chờ Lâm Thiệu Huy ra chỉ thị cho mình.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Lâm Thiệu Huy có chút kỳ quái, thể nhưng vẫn gật đầu.
Phù!
Nhìn thấy Lâm Thiệu Huy có ý như vậy, trong lòng chủ tịch Lãnh Khang và các giám đốc trong tập đoàn Bảo Thịnh nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Sau đó Lãnh Khang nói: "Được thôi! Nếu đã như vậy, tôi thay mặt tập đoàn Bảo Thịnh, quyết định tẩm thẻ này có liên quan đến cô Bạch Tổ Y!”
Cái gì!
Nghe vậy, những người trong hội trường ồ lên một lần nữa.
Gánh tội thay thành công rồi?
Bọn họ không ngờ Lãnh Khang thật sự nhận định tấm thẻ đế vương là do Bạch Tổ Y trộm.
Ngay lập tức, không cần biết là Lãnh Bất Phàm hay là đám Lâm Thiên Quang, sắc mắt ai cũng cực kỳ khó coi.
Bọn họ hung tợn trừng mắt Lâm Thiệu Huy.
Làm cách nào cũng không cam lòng để tên khốn nạn này thoát được.
Mà ngay trong khi đám Lãnh Bất Phàm vẫn muốn tiếp