"Mẹ, cả nhà cậu út từ trước đến nay đều khinh thường chúng ta, tại sao chúng ta vẫn phải đi chứ?"
Khi Bạch Tổ Y nghe nói tới chính là lễ đính hôn của anh họ mình thì trên khuôn mặt tươi cười ngay lập tức hiện một ít bất mãn.
Gia tộc họ Thẩm nhà mẹ đẻ của Thẩm Ngọc Trân, chính là gia tộc số một tại thành phố Nam Giang.
Thế lực và tài sản đều nhiều hơn nhà họ Bạch rất nhiều.
Năm đó khi Thẩm Ngọc Trân và Bạch Tuấn Sơn kết hôn đã từng bị nhà họ Thầm phản đối kịch liệt.
Dù şao thì nhà họ Bạch vào thời điểm đó vẫn còn đang trong giai đoạn đang phát triển, nếu so sánh với nhà họ Thẩm thì chính là không môn đăng hộ đối.
Đặc biệt là địa vị của Bạch Tuấn Sơn ở nhà họ Bạch cũng không cao.
Bị tất cả mọi người nhà họ Thẩm tìm mọi cách nhục mạ, khinh bỉ.
Thậm chí bởi vì chuyện đó mà Thẩm Ngọc Trân và nhà họ Thẩm trực tiếp trở mặt, không qua lại chắc cũng hơn mười năm rồi.
Cho dù năm đó khi cả nhà bọn họ bị trục xuất ra khỏi gia tộc, chỉ có thể dựa vào một xe bánh bao.nhỏ để kiếm sống qua ngày thì nhà họ Thẩm cũng chưa từng vươn tay giúp đỡ.
Bach y không ngờ rằng cả nhà cậu út của mình sẽ gọi điện thoại tới mời bọn họ dự tiệc đính hôn vào lúc này.
Nghe thấy con gái nói thế.
Trên mặt Thẩm Ngọc Trân không khỏi lộ ra vẻ xấu hổ, bà ấy nói: "Đó đều là những việc đã qua rồi.
Nghe nói việc làm ăn của cậu út con ở thành phố Nam Giang rất phát đạt, lần này là lễ đính hôn của anh họ còn, vừa lúc chúng ta có thể làm dịu quan hệ với bọn họ một chút."
Nhìn ánh mắt kiên kì của mẹ mình, Bạch Tố Y và Bạch Tuấn Sơn đang đứng bên cạnh cũng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.
Mà khóe miệng Lâm Thiệu Huy lại hiện ra một nụ cười như có như không.
Nhà hàng Hồng Bân.
Nằm ở phía đối diện với khách sạn Caesar.
Bởi vì hôm nay khách sạn Caesar đã được đám người tai to mặt lớn trong tỉnh bao trọn nên rất nhiều người có tiền chủ có thể bất đắc dĩ mà tới nhà hàng Hồng Bàn ăn cơm trước.
Trong lúc nhất thời, nhà hàng Hồng Bân trở nên náo nhiệt vô cùng.
Chỉ là, tất cả mọi người đều đang thảo luận về chuyện, đến tột cùng là nhân vật tầm cỡ như thế nào mà có thể làm cho đám người chủ tịch tỉnh Lưu Chấn Hoàng phải bao trọn cả khách sạn Caesar để mời khách.
Lầu một!
Có rất nhiều khách khứa cả nhà họ Thẩm, nhất tề ngồi xuống.
Mà bàn trên cùng chính là chỗ ngồi của những thành viên nòng cốt của nhà họ Thầm.
Ông cụ nhà họ Thẩm năm nay đã hơi bảy mươi, tóc đã bạc trắng, thoạt nhìn có vẻ tuổi già sức yếu.
Lúc này, ông ta ngồi ở vị trí trung tâm, thản nhiên nhìn con trai út Thẩm Kiến của mình một cái rồi nói:
"Thẩm Kiển, cả nhà chị hai của con khi nào mới tới?"
Chị hai, tất nhiên là đang nói tới Thẩm Ngọc Trân.
"Ba, chị hai còn vừa mới gọi điện thoại tới, chị ấy và Bạch Tổ Y sẽ lập tức tới ngay." Thầm Kiến mặt mày hồng hào nói.
Hôm nay là ngày đính hôn của con trai ông ta, hầu hết những tinh anh trong giới thượng lưu của thành phố Nam Giang đều được mời tới, vô cùng có thể diện.
Nghe thấy câu này.
Trên mặt mợ hai đang ngồi nên cạnh lại tràn đầy khinh thường nói: "Hừ! Cô ta còn dám tới đây thật sao? Năm đó một hai đòi gả cho thằng vô dụng Bạch Tuấn Sơn kia, mà hơn mười năm sau con gái của cô ta cũng gả cho một thằng vô dụng"
Không chỉ là mợ