Nghe thấy những lời này, tất cả mọi người ở đó ngay lập tức đều hiểu ra rằng Diệp Ngôn vẫn không chịu thừa nhận là mình đã thua, anh ta vẫn còn muốn tiếp tục cuộc thi này.
Ngay sau đó, Diệp Ngôn quay trở về ghế ngồi, sau đó nói với bệnh nhân thử hai: "Anh, qua đây!"
Rất nhanh sau khi bệnh nhân thứ hai đi đến chỗ ngồi, Diệp Ngôn tiếp tục chẩn đoán.
Đúng hai mươi phút sau, Diệp Ngôn kê một đơn thuốc một cách cẩn thận và nghiêm túc: "Bệnh của anh hay còn gọi là viêm ruột mãn tính, chỉ cần theo đúng như phương thuốc của tôi, trong vòng một tuần nhất định sẽ thấy hiệu quả!"
Diệp Ngôn lại một lần nữa lấy lại được vẻ tự tin vốn có của mình,
Cuối cùng
Lần này anh ta đã kê được phương thuốc nhưng đã khiến anh ta hao tâm tổn sức, muon vo cà đầu mới có thể nghĩ ra một phương thuốc có thể thấy ngay hiệu quả chỉ trong bảy ngày.
Anh ta không tin phương thuốc mà Lâm Thiệu Huy kẽ trong chốc lát lại có thể sánh ngang được với phương thuốc của anh ta.
Đang nói, Diệp Ngôn liếc nhìn Lâm Thiệu Huy đẩy khiêu khích, rồi anh ta nói với bệnh nhân thứ hai: "Được rồi! Hiện giờ anh có thể đem phương thuốc của bác sĩ Thiệu Huy kê cho anh ra so sánh một chút!"
Một câu nói!
Một câu nói gần như khiến cho thần kinh của tất cả những người xung quanh đều căng như dây đàn!
Và trong tầm mắt đầy sự mong đợi của bọn họ.
Bệnh nhân thứ hai lấy ra phương thuốc của bác sĩ Thiệu Huy kê cho mình.
Chỉ cần so sánh lần này.
Vẻ mặt của người bệnh nhân này tự nhiên càng lúc càng trở nên kỳ lạ.
Sao?
Lúc này, ngay khi nhìn thấy vẻ mặt lỳ lạ của người bệnh nhân thứ hai.
Trong lòng Diệp Ngôn không khỏi hồi hộp, sắc mặt ngay lập tức thay đổi: "Sao...!sao vậy? Sao anh lại bày ra ánh mắt như thể này? Anh đừng nói với tôi, phương thuốc của tên đổ giống hệt như của tôi đấy chứ?", Diệp Ngôn chỉ cảm thấy trái tim hiện giờ đang đập loan xạ không ngừng, dường như có thể bật ra từ trong cổ họng bất cứ lúc nào,
Không đời nào!
Tuyệt đối sẽ không!
Diệp Ngôn điên cuồng gào thét trong đầu.
Anh ta đã phải suy nghĩ đến nỗi muốn nát cả đầu mới có thể nghĩ ra phương thuốc hữu