Ti tách! Tí tách! Mồ hôi ướt đẫm trên trán Diệp Ngôn cử thi nhau chày xuống không ngừng.
Gương mặt Diệp Ngôn hiện giờ tải mét, trắng bệch như tờ giấy trắng, cứ như là đã nhìn thấy ma vậy.
"Sao có thể xày ra chuyện này được! Lẽ nào...!người trẻ tuổi như hắn, thật sự đã đạt đến trình độ thần y như thầy của tôi roi?", Diệp Ngôn vừa hoàng loan vừa đưa tay lau mồ hôi lạnh đang túa ra.
Và sau khi Diệp Ngôn đem ra đơn thuốc bàn thân viết cho bệnh nhân thứ mười ra so sánh với đơn thuốc của Lâm Thiệu Huy.
Hà?
Ánh mắt của Diệp Ngôn ngay lúc này đột nhiên sáng lên: "Hai đơn thuốc này, không giống nhau!", gương mặt của Diệp Ngôn vốn đã nhợt nhạt như tờ giấy trắng thì ngay lúc này chợt hiện lên một tia phần khích.
Lúc này, Diệp Ngôn phát hiện ra đơn thuốc mà bản thân kê cho bệnh nhân thứ mười ghi rõ ràng là bệnh sỏi dạ dày
Thậm chỉ, bản thân Diệp Ngôn còn kê đơn thuốc chữa sỏi dạ dày hiệu quả nhất, đủ để đảm bảo bệnh nhân này sẽ có thể loại bỏ sỏi và hồi phuc sức khỏe trong vòng một tháng.
Tuy nhiên chẩn đoán của Lâm Thiệu Huy lại là bệnh ung thư dạ dày giai đoạn cuối, nhanh thì một giờ, chậm thì một ngày sẽ phải chết!
Và trên đơn thuốc, chỉ có mấy chữ - không trị khỏi được!
Chà!
Nhìn thấy phương thuốc này của Lâm Thiệu Huy, Diệp Ngôn vui mừng khôn xiết, anhh ta vẫy tờ đơn thuốc của Lâm Thiệu Huy cho mọi người nhìn rối nói: "Mọi người đã nhìn thấy hết rồi chứ? Đơn thuốc cuối cùng của tên này đã bị lộ tẩy ra rồi!"
Nói đến đây, ánh mắt của Diệp Ngôn nhìn về phía bệnh nhân cuối cùng rồi nói: "Người này, tình trạng sức khỏe ngày thường như thể nào?"
Há?
Người bệnh nhân cuối cùng này, đơn thuốc mà Lâm Thiệu Huy kê cho anh từ trước sớm đã bị Diệp Ngôn lấy đi, bản thân thậm chí còn không biết trên phương thuốc của Lâm Thiệu Huy có viết những gì.
Lúc này khi nghe thấy câu hỏi của Diệp Ngôn, người này vội nói: "Sức khỏe của tôi thường ngày vẫn tốt, thinh thoàng sẽ bị đau dạ dày một chút, ngoài ra