Chủ
Bạch Cốt Thánh Chủ!
Diệp Ngôn trong lòng đã tin tám phần rồi.
Chuyện này còn hơn thế nữa.
Trương Thái Sơn tiếp tục: "Diệp Ngôn, con có biết tại sao thầy lại tới Thành phố Nam Giang không?"
Hå?
Diệp Ngôn khẽ giật mình, sau đó tò mò nói: "Thầy ơi, không phải thầy đến Thành phố Nam Giang để kiểm tra tính chân thật của vị thần y Lâm này sao? Quan trọng hơn là chứng minh thây mới là bác sĩ thiên tài số một tại tỉnh Nam Lộc này sao?"
Trước kia Diệp Ngôn cho rằng thần y Lâm đã nổi danh vang dội, điều này khiến thầy giáo của câu ta tức giận.
Và bây giờ có vẻ như mọi thứ không đơn giản như vậy? "Ha ha ha...!thần y? Đó chỉ là hư danh mà Trương Thái Sơn lắc đầu và bật cười, tiếp thôi!" tục nói: "Đối với một người tầm tuổi như thầy đây, con làm sao lại nghĩ rằng ông cụ già này quan tâm đến những hư danh giả dối kia!" "Nói thật cho con biết, thầy đến thành phố Nam Giang vì nhận được tin có người ở đây đã chế ra viên thuốc hồi sinh! Đó là viên thuốc của Bạch Cốt Thánh Chủ, mà căn cứ theo điều tra của thầy, người đã chế tạo ra viên thuốc hồi sinh này chính là...!thần y Lâm!”
Rầm!
Một lời vừa nói, làm cho toàn thân Diệp
Ngôn run lên.
Thuốc hồi sinh!
Một viên thuốc thần kỳ đã gây chấn động thế giới hồi đó, Bạch Cốt Thánh Chủ đã chữa khỏi vô số bệnh nhân bị viêm phổi AS.
Nhưng bây giờ nghe được tin tức, trong lòng Diệp Ngôn đã hoàn toàn tin tưởng Lâm Thiệu Huy chính là Bạch Cốt Thánh Chủ.
Cậu ta nghĩ đến việc mình lại dám cạnh tranh với Bạch Cốt Thánh Chủ về kỹ năng y thuật.
Diệp Ngôn chỉ cảm thấy trên mặt một trận nóng bừng, giống như bị tát vào mặt một cái thật mạnh, làm cho cậu ta xấu hổ muốn tìm một cái lỗ chui vào: "Con...!con thật to gan lớn mật, vậy mà con muốn cùng Bạch Cốt Thánh Chủ so tài?" "Con đúng là đồ ngốc!”
Diệp Ngôn trong lòng tòn là chua xót cùng túng quân.
Nhìn thấy cảnh này!
Trương Thái Sơn cười nhẹ: "Diệp Ngôn, thầy giáo của thầy, thần y Lâm, sau này cũng sẽ là thầy giáo của con! Đừng lo lắng, cậu ấy cũng sẽ không quan tâm đến hậu bối như con!"
Thầy giáo?
Nghe được