"Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều nữa!" Bach Tuấn Sơn nhíu mày lại, vẻ mặt đầy chua xót.
“Hiện giờ thì chúng ta vẫn nên nghĩ cách đối phó với cơn tức giận của cậu chủ Bạch Trần vào ba ngày sau đi!"
Nói xong thì không chỉ có Bach Tuấn Sơn mà nay cả sắc mặt của Thẩm Ngọc Trân và Bach Tố Y cũng hiện lên đầy vẻ lo lắng.
Chắc chắn!
Đối với chuyện Lâm Thiệu Huy nói lúc trước rằng nhà tập đoàn Bạch Kỳ ở Nam Lộc chẳng qua chỉ là con giun dế thì bọn họ hoàn toàn không đề trong lòng.
Bọn họ chỉ cho rằng Bạch đèn đuốc sáng trưng.
Trong phòng khách nhà họ Bạch đã đặt một bàn tiệc rượu bọn họ cùng nhau cạn ly, tiếng nói cười vang vọng khắp phòng khách.
Đặc biệt, hầu như tất cả các người có địa vị cao của nhà họ Bạch đểu cố ý hay vô ý lan lượt nhìn một người trẻ tuổi ngồi trên ghế chính, trong mắt đều lóe lên về kính sợ và tôn sùng.
Bời vì người thanh niên này là cháu đích tôn của gia tộc nhà họ Bạch ở của tộc Nam Lộc, Bạch Trần.
"Ha ha ha...!cậu chủ Bạch Trần, thay mặt cho nhà họ Bạch của chúng tôi ở thành phố Nam Giang, hoan nghênh sự xuất hiện của cậu!” Trên mặt ông cụ nhà họ Bạch đầy vẻ nhiệt tình, mỉm cười nói với Bạch Trần.
Mặc dù tuổi đời và bối phân của ông cụ hơn Bạch Trần rất nhiều.
Nhưng có một sự khác biệt giữa chính và phụ, Bạch Trần là người của chi chính, còn ông cụ thì chi là người của chi thứ mà thôi.
Xét về địa vị thì căn bản không có tư cách so sánh với Bạch Trần.
Không chỉ có ông cụ!
Bác cả Bạch Long Hải, bác hai Bạch Đình Xuyên, cậu cả Bạch Chỉ Phàm và những người khác cũng nâng ly và nói với Bạch Trần: “Ha ha ha...!cậu chủ Bạch Trần đến, thì nhà họ Bạch chúng tôi càm giác giống như là rồng đến nhà tôm!" “Đúng vậy, trẻ tuổi tài năng như cậu chù Bạch Trần thi sau này nhất định sẽ có thể dẫn đầu nhà họ Bạch ở Nam Lộc, làm cho chủng ta càng thịnh vượng!" "Nào, cậu chủ Bạch Trần, tôi mời câu một chén!"
Hết người này đến người khác nịnh hót, người này đến người khác cứ liên tục không ngừng.
Dường như mỗi một người