Lời của ông cụ tràn ngập sự tức giận đối với mấy đứa con cháu nhà họ
Thẩm.
Mà nghe thấy những lời này.
Sắc mặt của nhóm người Thầm Kiến, ai ai cũng đều mang vẻ xấu hổ.
Dù sao khi so sánh với anh Lâm thì mấy người bọn họ quả thật như loài giun dế vậy, cực kỳ vô dụng.
"Ông à, trong nhà họ Thẩm chúng ta chẳng phải cũng có một người họ Lâm sao?" Mợ hai không nhịn được tiếp lời ông ta.
Hửm?
Ông cụ hơi sững sờ, không kìm được tò mò hỏi.
Nhà họ Thẩm chúng ta làm gì có người họ Lâm nào?"
"Lâm Thiệu Huy đó! Chồng của Bạch Tố Y!" Lúc mợ hai nói câu này thì vẻ trào phúng trên mặt bà ta càng lúc càng sâu.
Mà lời này bỗng nhiên khiến người nhà họ Thẩm ở xung quanh cười vang lên.
"Ha ha ha...!mợ hai, mợ thật biết kể chuyện cười.
Ai không biết Lâm Thiệu Huy chính là đứa ở rể, là đồ vô dụng hạng nhất của Thành phố Nam Giang chứ?"
"Đúng vậy, mợ hai, nếu nói anh Lâm này là trắng sáng trên trời thì Lâm Thiệu Huy kia nhiều nhất cũng chỉ là con kiểm trên trái đất này mà thôi.
Sao lại có thể so sánh chứ?"
“Hì, anh đừng nói, nếu như Lâm Thiệu Huy chính là anh Lâm thì chẳng phải chúng ta sẽ phải bị mất mặt sao!"
"Cái thứ bỏ đi kia là anh Lâm? Chậc! Đùa kiểu gì vậy.
Nếu như anh ta thật sự là thế, vậy thì tôi có thể ăn c ba bữa!"
Người nhà họ Thẩm ai ai cũng cười hả hê không thôi.
Nhưng mà trong lời nói của bọn họ đầy sự sùng bái đối với anh Lâm, cùng với sự kinh thường với Lâm Thiệu Huy.
Mà trong khoảnh khắc này.
Ba người nhà Bạch Tổ Y, toàn bộ đều chết sửng.
“Cái người kia rất giống...!Lâm Thiệu Huy?" Bạch Tố Y bụm lấy miệng nhỏ của mình, kinh ngạc buột miệng nói ra.
Cái gì!
Lời này của cô vừa nói ra thì tiếng cười chế giễu vào trào phúng xung quanh bỗng dưng im bặt.
Rất nhiều người nhà họ Thẩm, từng người từng người kinh ngạc quay đầu lại nhìn về phía Bạch Tố Y.
"Bạch Tổ Y, không phải ý cô nói anh Lâm kia là chồng cô chứ?"
Sắc mặt mọi người mang vẻ giống như là nhìn thấy quỷ vậy, nhìn về phía
Bạch Tố Y.
Mà nghe thấy lời này.
Hàng mày xinh đẹp của Bạch Tổ Y nhăn chặt lại, dù sao thì cô cũng cách khách sạn Caesar Park quá xa, vừa nãy nhìn cũng chỉ thấy bóng lưng mơ hồ của anh