Dáng người của Bạch Tam gần như cúi đầu xuống đất.
Phong thái vô cùng khiêm tốn.
Phía sau, người đàn ông lái xe và người ngồi ở ghế phụ cũng cúi đầu lạy ông lão đó.
Nhìn thấy dáng vẻ run rẩy của ba người.
Trên khuôn mặt xấu xí của Huyết Tổ không có chút dao động nào, nhưng ông ta thờ ơ nói: "Người trẻ tuổi, lái xe quá nhanh cũng không tốt!"
Lời nói vô cùng bĩnh tình.
Đặc biệt là loại giọng điệu này giống như không có chuyện gì xảy ra, vừa rồi bộ dáng hung hăng đấm nát đầu xe giống như là hai người khác nhau.
“Đúng...!ông nói rất đúng! Chúng tôi sai rồi! Lần sau sẽ chú ý!” Bạch Tam lau mồ hội lạnh trên trán, liên tục gật đầu đáp.
Vào lúc này, trái tim của anh ta gần như chạm đến cổ họng.
Dù sao thì người đứng trước mặt anh ta là một cao thủ siêu mạnh.
Đừng nói là anh ta!
Ngay cả mấy người đại tông sư trong số Thiên Sứ Áo Trắng cũng có thể không phải là đối thủ của Huyết Tổ trước mặt này, vậy làm sao mà anh ta không hoảng sợ cho được.
"Được rồi! Các người đi đi!" Rõ ràng Huyết Tổ quá lười quan tâm đến những người này, lúc này mới xua tay.
Nhưng trong một câu nói, đối với Bạch Tam và những người khác, giống như được đại xá, lập tức khiến bọn họ mừng rỡ như điên.
"Thật sự...!cảm ơn ông đã đại nhân đại lương! Cảm ơn!" Bạch Tam nói xong liền quay đầu muốn rời đi.
Tuy nhiên, ngay trước khi anh ta quay người lại.
"Chờ một chút!"
Một giọng nói trong trẻo truyền đến đó chính là của Huyết Lang bên cạnh.
"Anh...!anh còn có chuyện gì sao?" Vẻ mặt của Bạch Tam trở nên cứng ngắc, lúc này không khỏi đưa mắt nhìn về phía Huyết Lang.
Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy khuôn mặt có phần non nớt của Huyết Lang thì anh ta cũng không có nhiều sợ hãi.
"Các người có thể đi!"
Huyết Lang lạnh nhạt nói, rồi chỉ tay về phía người đàn ông đang lái xe: "Nhưng người đó thì không thể đi!”
Cái gì!
Khi nghe điều này, nhóm người của Bạch Tam, cũng như mười thành viên của Thiên Sứ Áo Trắng ở phía sau, tất cả đều thay đổi vẻ mặt.
Tuy nhiên, bọn họ vẫn