Ông cụ nhà họ Bạch nói tiếp: “Trận chiến võ đài lần này, tôi có vinh hạnh xem trận, thật là mở mang tầm mắt!" "Những người đầu tiên thách đấu là Lãnh Ngạo Thiên và Hạ Lan Sơn, họ đều là đại tông sư của thành phố Nam Giang chúng tôi! Tuy nhiên, người đối chiến với họ không phải là Huyết Tổ, mà là...!Huyết Lang!"
Cái gì!
Ngay khi ông cụ nói lời này, Bạch Trần và những người khác cũng sợ hết hồn.
Huyết Lang một mình nghênh chiến với hai người đại tông sư? Chuyện này...!chuyện này thật sự khiến người ta không thể tin được.
"Kết quả thì sao?" Trong lòng Bạch Trần cảm thấy căng thẳng.
Anh ta biết rằng Lãnh Ngạo Thiên và Hạ Lan Sơn là võ sĩ mạnh nhất tỉnh Nam Lộc, chỉ cần bốn ông chủ lớn quyền thế lánh đời không ra tay thì hai người này gần như là sự tồn tại của bá chủ.
Huyết Lang lấy một địch hai, độ khó này thật sự khó có thể tưởng tượng được.
"Kết quả..."
Ông cụ nhà họ Bạch nói, khóe miệng nở một nụ cười gượng gạo: "Kết quả cuối cùng là Huyết Lang đánh bại Hạ Lan Sơn chỉ với một và Lãnh Ngạo Thiên với mười chiêu! Hai người đại tông sư...!hoàn toàn bại trận!"
Âm!
Một lời nói rơi vào tai Bạch Trần và Bạch Tam, lập tức khiến trong lòng bọn họ nổi sóng.
Lấy một địch hai!
Hai người đại tông sư đều không thể trụ được mười chiêu?
Làm thế nào mà có thể được.
Chỉ là điều khiến họ chấn động hơn nữa chỉ mới bắt đầu.
"Các người cho rằng chuyện này kết thúc sao? Kinh ngạc nhất chính là cái người tông sư Lâm ở thành phố Nam Giang kia!”
Ông cụ nhà họ Bạch dường như đang hồi tưởng đến mọi chuyện xảy ra ngày hôm đó, trên gương mặt đầy thăng trầm của ông cụ vẫn đầy bàng hoàng và thán phục: "Huyết Lang chấn động toàn trường, đúng lúc này, đại tông sư Lâm xuất hiện!” "Anh ta chỉ dùng một chiêu đã đánh bại Huyết Lang!"
Yên tĩnh...
Khi ông cụ nhà họ Bạch vừa nói xong thì cho dù là Bạch Trần hay đám người Bạch Tam, tất cả đều sững sờ, nhất thời không phản ứng kịp.
"Ông cụ nhà họ Bạch, ông...!ông vừa nói cái gì? Đại tông sư