“Lâm Thiệu Huy, sao anh lại bốc đồng như vậy! Lời nói của anh hoàn toàn chọc giận Bạch Trần và ông nội rồi! Bọn họ khả năng sẽ gây bất lợi cho anh đó." "Đúng vậy, Thiệu Huy, con quá kích động rồi, làm sao bây giờ? Nếu bọn họ muốn giết con, thì hậu quả..."
Cả nhà của Bạch Tổ Y lúc này như kiến bò trên chảo nóng.
Xong rồi!
Họ có thể cảm nhận được rõ ràng ý đồ giết người của những người đó, có nghĩa là hôm nay Lâm Thiệu Huy rất có thể sẽ phải chạy trời không khỏi nắng.
Tuy nhiên, điều khiến gia đình ba người của Bạch TỐ Ý ngạc nhiên là Lâm Thiệu Huy dường như không biết rằng anh đã gây ra đại họa.
Anh chỉ sở mũi, cười híp mắt nói: "Ba mẹ, vợ đừng lo lắng, chỉ cần chờ lấy được con dấu chính thức rối thu sản nghiệp là được!
Cái gì?
Nghe vậy thì khuôn mặt của ba người trong nhà Bạch Tổ Y đều hiện lên vẻ kinh ngạc.
Lấy con dấu chính thức?
Tiếp nhận sàn nghiệp?
Cái tên này vẫn còn đang nằm mơ, cho rằng minh có thể thôn tính được tập đoàn Bạch Kỳ?
Người này quả thật là không thể nói lý mà.
Trong phút chốc, cà ba người nhà Bạch Tổ Y đều im lặng, họ hoàn toàn không nghe lot tai lời Lâm Thiệu Huy nói, mà lo lắng nghĩ cách giúp Lâm Thiệu Huy thoát thân mà thôi.
Mà ở bên cạnh những vị khách trong sân cũng nghe thấy lời của Lâm Thiệu Huy.
Tuy nhiên, điều này chi làm tăng thêm tiếng cười trong miệng của mọi người.
"Ha ha ha...!nghe thấy chưa? Tên nhóc này vẫn chưa biết mình gây ra tai họa sát thân vậy mà còn mơ tường chiếm được con dấu chính thức mà gặt tài sàn?" “Hừ! Đúng là một tên ngốc mà, anh ta thật sự cho rằng minh có thể nuốt chửng tập đoàn Bạch Kỳ sao? Đúng là nằm mơ mà!" “Ừ, anh không nhìn thấy cậu chủ Bạch Trần và ông cụ nhà họ Bạch đều muốn giết anh ta sao? Anh ta...!xong đời rồi!"
Mây người khách mời trở nên ổn ào.
Hầu như tất cả mọi người đểu cho rằng lần này Lâm Thiệu Huy đã hoàn toàn kết thúc, không thể còn sống mà thoát ra khỏi nhà họ Bach được.
Và ngay khi mọi người đang nói