Khi nghe điều này thì Bạch Tam mới yên tâm một chút.
Anh ta vung tay lên: “Đi! Tâng ba!"
Nói xong thi bóng dáng ba người lóe lên, như ba tia chớp, đột nhiên lao lên lầu.
Trong một nhoáng thì ba cả đã đến cửa một văn phòng trên tầng ba.
Trên hành lang cũng trống không, không thấy bóng dáng một ai.
Nhưng mà từ trong phòng làm việc, có một tia sáng mờ nhạt phản chiếu, kèm theo ánh sáng là một bản nhạc du dương.
Âm!
Bạch Tam tung ra một cú đá, đập vào cửa phòng làm việc.
Đột nhiên, cửa phòng giống như một tờ giấy, nhẹ nhàng mở ra, khung cảnh trong phòng làm việc hiện ra trước mắt mọi người.
Văn phòng này được bài trí rất trang nhã, ánh đèn mờ ảo!
Có một máy phát nhạc ở trong góc, âm thanh nhịp điệu du dương phát ra từ máy này.
Ngoài ra!
Nhìn thoáng qua, Bạch Tam và những người khác nhìn thấy trước cửa sổ vịnh có một chiếc ghế xích đu, một bóng người xinh đẹp mặc váy đỏ rực đang ngồi trên ghế xích đu, thong thả thưởng thức ly rượu trong tay.
“Các người đã đến rồi à?" Bloody Rosie hoàn toàn không nhìn lại, nhấp một ngụm rượu đỏ, nhẹ nói.
Hả?
Nghe điều này mí mắt của Bạch Tam khẽ giật, tò mò hỏi: “Cô biết chúng tôi sẽ đến?" “Đó là đương nhiên!"
Bloody Rosie nói nhẹ nhàng, đôi giày cao gót của cô cũng vừa vừa vặn đặt xuống sàn nhà khiến toàn bộ xích đu rung chuyển đột ngột.
Khuôn mặt xinh đẹp và dáng người quyến rũ của cô ta đã lộ ra trước mặt Bạch Tam và mọi người: “Thiên Sứ Áo Trắng, tổ ba Bạch Tam!" "Từ lúc các người đặt chân lên đất Nam Giang thì mọi chuyện về các người đều nằm trong tầm kiểm soát của vua tôi!"
Khóe miệng Bloody Rosie hơi nhếch lên, nụ cười xinh đẹp thần bí.
Chỉ là!
Vua của tôi?
Nghe thấy hai chữ