Huyết Ngục
Âm!
Trong một lời nói đã khiến Bạch Tam suýt nữa ngã xuống đất vì sợ hãi.
Vua Huyết Ngục!
Đây là cái tên anh ta mới nghe hôm qua nhưng lại nhớ rõ, ông cụ nhà họ Bạch từng nói đại tông sư Lâm ở thành phố Nam Giang rất có khả năng là vua Huyết Ngục!
Mà bây giờ...!"Không....!không đúng!”
Bạch Tam chợt nghĩ ra điều gì đó, liền kinh ngạc hét vào mặt Huyết Tổ: “Huyết Tổ hån là có hiểu lầm, chúng tôi không có ý định khiêu khích vua Huyết Ngục cũng không có đụng đến đại tông sư Lâm.
Vậy thì tại sao người đó lại muốn đối phó với chúng tôi, tại sao phải đối với nhà họ Bạch? Chuyện này...!chuyện này không thể nào!"
Bạch Tam suy nghĩ nát óc nhưng rốt cuộc cũng không nghĩ thông suốt được vấn đề này.
Kể từ khi biết rằng vua Huyết Ngục xuất hiện ở thành phố Nam Giang, bọn họ đã nhiều lần lên kế hoạch hành động cẩn thận chỉ vì sợ chọc giận con rồng đáng sợ đó.
Mà bây giờ...!"Ha ha.." Huyết Tổ mỉm cười.
Ông ta nhìn nhóm người Bạch Tam như thể đang nhìn một nhóm ngốc: "Không chọc giận vua của tôi?” "Các người rõ ràng muốn lấy đi tập đoàn Bạch Lạc của vua tôi hơn nữa còn muốn giết cả thuộc hạ của vua tôi.
Bây giờ các người nói cho tôi biết các người không cho trêu chọc vua tôi?"
Cái...!cái gì!
Nghe đến đây, Bạch Tam như bị sét đánh, một cái tên đột nhiên xuất hiện trong đầu anh ta!
Đó là, Lâm Thiệu Huy! “Ý của ông là, Lâm Thiệu Huy là vua Huyết Ngục?"
Giọng Bạch Tam run run, nhưng anh ta biết Lâm Thiệu Huy chi là một thắng nhóc vặt mũi chưa sạch mới hai mươi tuổi, còn trẻ như vậy làm sao có thể là vua Huyết Ngục?
Điều này thật sự là không thể tin được mà.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của Bạch Tam và những người khác, nụ cười trên khóe miệng Huyết Tổ ngày càng đậm: "Còn nữa, để tôi nói cho các người một tin khác!” "Vua của ta không chỉ là vua Huyết Ngục, ngài ấy còn là Tướng Huy, người chủ nhân mới của trái đất này!"
Me...!mę nó!
Khi nghe lời này, Bạch Tam và