Hết người này đến người khác kêu la thảm thiết, tiếng la hét vang vọng khắp phòng bệnh:
Lúc này thì mọi người mới kinh ngạc phát hiện, bọn côn đồ này không những bị đánh bay, mà thậm chỉ mặt của một số người còn bị đánh nát.
Một số người bị gãy tay, biến dạng hoàn toàn.
Những người khác thì như thể bị tàu hỏa đâm phải, xương sườn, ngực của họ hoàn toàn hóp vào.
Kinh khủng.
Giờ khắc này nhìn đám người xấu số bị thương nặng trên mặt đất, bất kể là Dương Bằng, Bạch Tổ Y, Thầm Kiến và những người khác, họ đều không thể tin vào mắt mình.
Nhất là khi vừa quay đầu nhìn lại bọn họ đã thấy một bóng người gầy gò đã xuất hiện trước mặt Bạch Tổ Y từ lúc nào.
Là Lâm Thiệu Huy “Lâm...!Lâm Thiệu Huy
Bạch Tổ Y hoàn toàn choáng váng, cô không ngờ rằng vào thời khắc mẩu chất nhất của mình, Lâm Thiệu Huy lại xuất hiện trước mặt cô để giúp cô hóa giải nguy hiểm.
Dòng nước ấm áp dày đặc trào dâng trái tim Bạch Tổ Y, thậm chí khiến cô muốn ôm Lâm Thiệu Huy và khóc lên.
“Vợ à, không sao rồi!"
Lâm Thiệu Huy xoa đầu Bạch Tổ Y rồi cười nhẹ.
Cho đến lúc đó anh mới quay đầu lại, nụ cười ấm áp đó đột nhiên biến thành một nụ cười tàn nhẫn, nhìn chằm chằm vào Dương Bằng, ánh mắt như nhìn một người đã chết: "Anh muốn bắt vợ tôi?"
Ám!
Một cái nhìn, một câu nói đập vào mắt Dương Bằng khiến thân thể anh ta lập tức ớn lạnh.
Cảm giác này như thể bị ma quỷ nhìn chằm chằm khiến anh ta bất giác dựng thẳng lông tơ.
"Đúng vậy...!tôi muốn bắt Bạch Tổ Y đi, sao hà?" Mặc dù Dương Bằng đang vô cùng sợ hãi nhưng anh ta vẫn cắn răng kiêu ngạo trà lời: “Anh là Lâm Thiệu Huy? Là chống của Bạch Tổ Y?" Tôi từ lâu đã nghe nói anh có chút bản lĩnh, nhưng nếu anh dám phá hòng chuyện của Dương Thiên Vũ thì anh ấy sẽ khiến anh chết không có chỗ chốn!".
Câu nói của Dương Bằng vô cùng độc ác.
Mà khi nghe điều này Lâm Thiệu Huy lại bật cười, cười