Bệnh viện nhân dân số 1 thành phố Nam Giang.
Lúc này đây, ở hành lang phòng bệnh cao cấp, người đông như mắc cửi.
Đa số đều là những người cốt cán của nhà họ Bạch.
Trong đó, hai cha con Bạch Long Hải và Bạch Chí Phàm cũng tới, ai nấy
đều nhìn về phía cửa, vô cùng lo lắng.
Ông cụ Bạch!
Ông cụ chắc chắn là trụ cột của nhà họ Bạch.
Nhỡ đâu ông bệnh chết, đây là một sự đả kích mang tính hủy diệt đối với nhà họ Bạch.
"Ô...!lần này may mà có anh cả, nếu không nhờ anh cả phát hiện, đưa đến bệnh viện kịp thời, chỉ e là ba khó mà giữ được tính mạng rồi."
"Đúng đấy, cậu Chí Phàm giỏi lắm, còn mời được chuyên gia Mike đã thắng liên tiếp mười hai vị Đông y tới nữa, có ông ấy ở đây, chắc chắn ông cụ
sẽ giữ được tính mạng."
"Tiếc cho ông Cao lại thua trên tay Mike, sự anh minh sụp đổ chỉ trong một ngày."
Người nhà họ Bạch bàn luận sôi nổi.
Lần này ông cả Bạch Long Hải phát hiện ra ông cụ đầu tiên,
Sau đó Bạch Chí Phàm mời vị bác sĩ Tây y Mike mới chiến thắng ông Cao.
Trong khoảng thời gian ngắn, hình tượng của cha con Bạch Long Hải trở nên cao lớn vô cùng trong lòng của người nhà họ Bạch.
Mặc dù họ đã bị trục xuất khỏi nhà này, nhưng vẫn được mọi người tâng bốc như ngày trước.
Không chỉ vậy.
"Hừ, nói tới chuyện này, lần này ông cụ phát bệnh, nhất định là do người nhà Bạch Tố Y chọc tức đấy! Nhất là cái tên Lâm Thiệu Huy kia, nó đúng là súc sinh."
"Không sai, tên Lâm Thiệu Huy kia hại cả nhà ông hai bị tóm, ông cả thì bị đuổi đi.
Ông cụ tức giận quá nên suy sụp, nếu không thì sao mà sinh bệnh được."
Tất cả người nhà họ Bạch còn chưa biết rõ ông cụ đã bị bệnh gì mà đã đổ hết trách nhiệm lên đầu Lâm Thiệu Huy rồi.
Cộp cộp cộp!
Đúng lúc này, tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Người nhà Bạch Tuấn Sơn vội vàng bước nhanh tới.
"Anh cả, bây giờ ba sao rồi?" Bạch Tuấn Sơn lo lắng, nhìn về phía mấy người Bạch Long Hải rồi hỏi Khi nhìn thấy mấy người nhà Bạch Tuấn Sơn, mà đặc biệt là sự có mặt của Lâm Thiệu Huy, đôi mắt của ông cả Bạch Long Hải như muốn nứt ra:
"Hừ, cậu ba à, cậu còn có mặt mũi đến đây sao? Lần này suýt nữa ba mất mạng đấy, là do con rể của cậu chọc tức đấy."
"Bảo cậu ta cút đi.
Người nhà họ Bạch chúng tôi không cần cái loại nuôi ong tay áo này."
Bạch Tuấn Sơn đưa mắt nhìn về phía Lâm Thiệu Huy.
Sau khi nghe nói vậy.
Mấy người có vai vế xung quanh đều bộc phát sự tức giận trong lòng.
Tiếng nháo nhào ầm ĩ, hầu như toàn bộ đều là quát mắng Lâm Thiệu Huy.
Nhìn thấy cảnh tượng này.
Sắc mặt người nhà Bạch Tuấn Sơn trở nên khó coi vô cùng.
Đặc biệt là Bạch