"Không...!không thể nào!" “Ba! Lâm Thiệu Huy đã là đứa con ở rể ở thành phố Nam Giang ba năm rồi.
Làm sao anh ta có thể biết quen biết với tám đại tài phiệt, người giàu nhất Nam Lộc Mạc Vĩnh Đông, nhân vật đứng đầu Lưu Chấn Hoàng, và chiến thần Long Hồ được?" “Cái tên này rốt cuộc là ai?"
Vào lúc này, Dương Bằng thực sự cảm nhận rằng mình dường như đã gây ra một tai họa khủng khiếp.
Mà tiếp theo lời nói của Dương Thiên Phùng khiến anh ta chết lặng: “Anh ta có thể làm tất cả những điều này là bởi vì Lâm Thiệu Huy là...!Tướng Huy của An Nam!"
Åm!
Ngay khi ông ta vừa thốt ra, giống như ngũ lôi canh đỉnh khiến đội tại của Dương Bảng ủ đi, dường như mất đi trị giác.
Không chỉ có như vậy, có thể anh ta run như cây say, và một vệt nước tiểu chảy ra từ dưới đáy quần.
Tưởng Huy An Nam
Bốn chữ này như ẩn chứa ma lực chấn động bầu trời, thật sự khiến cho Dương Bằng, cậu hai của nhà họ Dương, hỗn thể ma vương của Nam Lộc bị dọa tiểu ra quán.
"Tuang Huy An Nam?" “Anh...!anh ta làm sao có thể là Tưởng Huy An
Nam?"
Dương Bằng dường như mất não, lầm bầm một mình: "Con...!hôm nay con vậy mà đã sỉ nhục và măng chửi Tướng Huy An Nam! Người đánh con cũng là Tướng Huy An Nam!" "Ôi trời! Thế giới này làm sao vậy hả? Rốt cuộc là chị có chuyện gì đã xảy ra!" Dương Bằng hoàn toàn sự hãi và nghĩ ngờ tỉnh mạng của mình.
Mà hãy xem cảnh này, một nụ cười gượng gạo xuất hiện nơi khóe miệng Dương Thiên Phùng.
Ông ta đương nhiên hiểu được sự sợ hãi và kinh hoàng của con trai mình, dù gì thì người đó cũng là ông trùm cao nhất trong quân đội An Nam!
Nếu không được tận mắt chứng kiến, dù có đánh chết thì ông ta cũng không thể tin được Lim Thiếu Huy, anh ta nhất định là người đàn òng ma quỷ.
Dương Thiên Phùng nhìn chăm chăm vớ hướng bệnh viện, sau đó lắc đầu chua chát rồi khởi động xe, dán theo con trai rời khỏi bãi đậu xe của bệnh viện nhân dân Nam Lộc.
Không thể không nói tin tức lan truyền