"Cô Bạch, cô nhớ đúng rồi."
Giờ phút này, trên mặt của Điền Thái Tử tràn đầy nhiệt tình nói với Bạch Tổ Y: "Trước đó, nhóm người của chúng tôi ở Nam Giang bị Anh Thiệu Huy đánh gãy chân, nhóm người thái tử ở Nam Giang " "Chúng tôi vẫn vô cùng xấu hổ về những gì đã xảy ra hồi đó."
Chà.
Gãy chân.
Lời nói của Điền Thái Tử một lần nữa khiến cho tất cả các khách mời trong phòng náo động.
Việc Bọn người Điền Hạo bị gãy chân từng gây ra một làn sóng đồn đoán khó tin ở thành phố Nam Giang.
Tất cả người dân ở thành phố Nam Giang chỉ biết rằng nhóm công tử của Điền Hạo đã gây ra vụ lộn xộn lớn ở thành phố Giang Nam và họ bị đánh gãy chân.
Trở về trong đau đớn.
Nhưng tất cả mọi người đều không thể ngờ rằng sự việc này thực sự là do Lâm Thiệu Huy, chồng của Bạch Tổ Y thực hiện.
Chuyện này, làm sao có thể xảy ra.
Một người ở rể nho nhỏ đã đánh gãy chân nhóm cấp cao của đảng thái tử Nam Giang, nhưng anh vẫn bình an vô sự, vẫn còn sống vui vẻ như trước, không hề bị Điền Thái tử tài phiệt và các công tử khác trả thù.
Đối với mọi người ở đây giống như một điều viển vông.
"Không ...!không thể "
Sau khi Trương Viễn Mà nghe nói như thế, anh ta gần như sợ hãi muốn tiểu ra quần.
Chúa ơi!
Đây là Điền Hạo, Lê Kiệt và các thành viên đảng thái tử khác, đăng sau mỗi người bọn họ là dòng họ lớn hạng nhất ở thành phố Nam Giang.
Còn Lâm Thiệu Huy chỉ là ở rể, không hơn không kém, sao anh ta có thể to gan lớn mật đánh gãy hai chân của Bọn người Điền Hạo.
"Tên này là một kẻ mất trí.
Nhất Định là một kẻ mất trí.
Mồ hội trên trán Trương Viễn lăn từng giọt chảy xuống không ngừng.
Đặc biệt, dường như anh ta nghĩ đến điều gì đó, cả người run lên: "Chẳng lẽ, chuyện Nhà họ Dương xin lỗi thật sự liên quan đến Lâm Thiệu Huy?"
Bùm.
Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện, toàn bộ khuôn mặt Trương Viễn hiện lên vẻ kinh ngạc và kinh hãi.
Nhưng lúc này không có ai chú ý tới vẻ mặt của Trương Viễn, mọi người xung quanh đều nhìn Bạch Tổ Y, Bọn người Điền Hạo.
"Cô Bạch, anh Thiệu Huy có ở đây không?" Trên mặt Điền Hạo nhìn