Sau khi Lâm Thiệu Huy nói xong, anh lắc đầu không hề suy nghĩ nữa.
Nhưng mà đúng lúc này.
Khi lỗ tại Lâm Thiệu Huy khẽ động, trong nháy mắt sắc mặt anh thay đổi, anh nhanh chóng quay đầu lại và nhìn về phía sau.
Sau đó anh mới thấy phía sau mình, Bạch Tổ Ý đã xuất hiện ở đó từ lúc nào không biết.
Đặc biệt là đôi mắt đẹp Bạch Tổ Y nhìn về phía anh, lộ ra vẻ tức giận, thất vọng và ghen tuông.
"Bà ...!xã."
Trong lòng của Lâm Thiệu Huy lộp bộp, biết rằng nhất định Bạch Tổ Y đã nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.
Vừa rồi, anh hoàn toàn bị người phụ nữ áo đỏ làm cho xao xuyến.
Cho nên lúc này mới không để ý xung quanh, thậm chí ngay cả Bạch Tổ Y đi ra cũng không có phát hiện được.
Mà bây giờ...!"Bà xã à, nghe anh giải thích, vừa rồi anh cũng không biết người phụ nữ kia"
Một nụ cười khổ xuất hiện trên khỏe miệng Lâm Thiệu Huy.
Vừa nghe nói như thế, khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Tổ Y trở nên khó coi hơn: "Không biết?" "Lâm Thiệu Huy, anh nghĩ mắt em bị mù à? Người phụ nữ vừa rồi rất xinh đẹp và có thân hình nóng bỏng.
Cô ấy chắc chắn là người đẹp hàng đầu trong mắt đàn ông các anh.
Nếu không quen biết nhau thì làm ao cô ấy, một người đẹp như vậy lại vô duyên vô cớ ôm anh chứ?" "Hơn nữa, cô ấy vừa khóc vừa ôm anh.
Vậy mà anh còn nói với em, các người không biết nhau sao?"
Trong lòng Bạch Tổ Y hừng hực lửa giận.
Cô ấy chưa bao giờ nghĩ đến điều đó.
Cô vô cùng lo lắng vội vàng gạt đi lời nói của tất cả khách mời, chỉ để đi ra sớm hơn, không để Lâm Thiệu Huy phải sốt ruột chờ đợi
Nhưng, nằm mơ cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến.
Sau khi cô bước ra, điều đầu tiên cô nhìn thấy là Lâm Thiệu Huy bị một người đẹp áo đỏ nóng bỏng ôm chặt.
Điều này khiến cơn ghen trong lòng của Bạch Tổ Y không còn kìm nén được nữa mà bùng phát.
"Bà xã à, em phải tin anh, người phụ nữ đó và anh, ờ ...!quen nhau.
Nhưng ba năm trước mới gặp nhau một lần.”
Giờ phút này, Lâm Thiệu Huy hoảng hốt.
Anh cố tình muốn giải