Cho đến khi cái tát cuối cùng của Lâm Thiệu Huy rơi xuống
Toàn thân của Tư Mã Yên Nhi rung lên, cô nằm dài trên bàn thẩm vấn, thở hổn hển.
Và ngay khi cô định hét lên với Lâm Thiệu Huy một cách phẫn nộ.
Két!
Cửa phòng thẩm vấn được mở ra.
Ai vậy?
Nghe được tiếng mở cửa, những gì Tư Mã Yên Nhi định nói ra lập tức bị nghẹn lại.
Cô quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trước cửa phòng thẩm vấn xuất hiện một người đàn ông mập mạp béo lùn, cùng một đám người nữa.
“Cục trưởng!”
Tư Mã Yên Nhi biết rằng người đàn ông mập lùn này là cảnh sát trưởng của họ và là cấp trên của cô - Ngụy Phượng Hoàng!
O!
Vào lúc này, Ngụy Phượng Hoàng và những người khác nhìn thấy cảnh diễn ra trong phòng thẩm vấn, mặt mũi ai nấy cũng ngẩn ra.
Họ nhìn thấy Tư Mã Yên Nhi - cảnh sát có tiếng nhất trong đồn, đang nằm dài trên bàn thẩm vấn.
Khuôn mặt xinh đẹp, trắng như tuyết của cô đang ửng hồng.
Đôi mắt cô e lệ và quyến rũ, như thể có chuyện gì vừa xảy ra.
Và đằng sau cô.
Là tù nhân Lâm Thiệu Huy, nhưng anh không đeo còng hay xiềng xích.
Ngụy Phượng Hoàng và những người khác không thể tin vào mắt mình.
Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy vẻ quyến rũ của Tư Mã Yên Nhi, và hiện giờ chỉ có tên tù nhân này làm được điều đó? “Mấy người làm gì đấy?"
Ngụy Phượng Hoàng nhìn Lâm Thiệu Huy, lộ ra vẻ không hài lòng: “Tội phạm giết người, sao lại không đeo còng trong quá trình lấy lời khai?" “Nào, giúp tôi còng cậu ta lại!”
Dứt lời!
Sau một cái vẫy tay của Ngụy Phượng Hoàng, một nhóm cảnh sát lao về phía anh ta như hổ đói xông tới con cừu nhỏ.
Bước về phía trước, họ nhặt xiềng xích và còng tay trên mắt đất, sau đó đeo từng cái vào công và chân của Lâm Thiệu Huy.
Trước tất cả hành động này.
Lâm Thiệu Huy không hề phản kháng.
Nhưng anh lờ mờ nhận ra Ngụy Phượng
Hoàng đang nhìn anh với ánh mắt xấu xa.
“Được rồi, Yên Nhi, cô đi ra ngoài đi! Chuyện ở đây giao cho chúng tôi!”
Cài gì?