Câu nói của Thường Nguyên khiến mọi người trong phòng sởn gai gốc.
Kẻ giết người.
Ba chữ này khiến ai nấy đều rùng mình.
Đặc biệt là vợ chồng Bạch Tuấn Sơn, mặc dù sợ hãi, nhưng họ vẫn lo lắng cho Lâm Thiệu Huy: “Thiệu Huy, con không nên tới đây.
Đây là bệnh viện, rất đông người, cảnh sát sẽ dễ dàng tìm thấy con!" “Con mau đi đi! Trốn càng xa càng tốt! Đừng lo lắng, ba mẹ sẽ chăm sóc tốt cho Bạch Tổ Y, sẽ luôn chờ con về."
Trong mắt vợ chồng bạch Tuấn Sơn.
Họ coi Lâm Thiệu Huy như con ruột, nếu bây giờ anh bị bắt vào tù vì tội giết người, hai vợ chồng coi như không còn gì.
Nhưng nếu Lâm Thiệu Huy trốn thoát, cho dù họ có bị buộc tôi là che giấu tội phạm, họ cũng không thể để lâm Thiệu Huy bị bắt lại rồi bị kết án tử hình.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của bố mẹ vớ
Sự ám áp lan tòa trong lòng Lần Thiệu Huy, anh lập tức lắc đầu cười nói: "Cha mẹ! Đừng lo lắng, con không phải trấn đầu "Mà là trắng án
Cái gì?
Lời nói của Lâm Thiệu Huy khiến vợ chồng Bạch Tuấn Sơn cũng như mọi người trong phòng ngần người ra một lúc.
Trắng án?
Làm sao thể được chứ?
Tất cả mọi người đều không thể tin được, đặc biệt là Thường Nguyên, cậu đột nhiên cười thành tiếng như thể vừa nghe được câu chuyện hài hước vô cùng: "Hahaha...!Lâm Thiệu Huy, mày không thể bịa ra được lý do đáng tin hơn được sao? Được thải ra mà không có ai bảo lãnh? Mày nghĩ cảnh sát là đồ ngốc sao?" "Bọn họ tận mắt chứng kiến mày giết người, làm sao có chuyện trắng án được?" “Còn nữa, mày cho rằng mày sẽ yên ổn thoát được sao? Tao nói cho mày biết, dòng họ Diệp sẽ không bao giờ tha cho mày!"
Dòng họ Diepl
Nghe thấy lời này, lại nhìn về kiêu ngạo của Thường Nguyên, ánh mắt của Lâm Thiệu Huy đột nhiên hơi nheo lại.
“ỷ mày là Diệp Minh?"
Hà?
Nụ cười trên mặt Thường Nguyễn chợt tắt lịm, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Cậu ta không ngờ Lâm Thiệu Huy biết Diệp Minh.
Nhưng mà.
Từ đầu đến cuối, cậu chủ Diệp Minh không hề đích thân ra mặt, vật