Bên trong tòa nhà Galaxy.
Mỗi một nhân viên của Bạch Lạc vẫn đang đắm chim ngây ngất trong những bức ảnh của Lâm Thiệu Huy và Bạch Tổ Y.
Họ không ngừng thảo luận về Lâm Thiệu Huy.
Dù sao thì Lâm Thiệu Huy trong bộ tây trang kia thật bí ẩn và quý phái, hơn nữa lời nói của anh còn gây chấn động toàn bộ giới giải trí, thậm chí còn có bảo đài của chính phủ còn đưa tin.
Hơn thế nữa, điều này càng khiến Lâm Thiệu Huy như được phủ thêm một tầng bí ẩn nữa.
Nhưng mà khác với vẻ ngây ngất của nhiều nhân viên của Bạch Lạc, một bóng người đang ngồi trong góc tưởng tuyệt vọng.
Anh ta là tiểu thịt tưới Trịnh Thiên Hạo.
Trịnh Thiên Hạo như người mất hồn, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, cả người toàn và tuyệt vọng và nguội tàn: "Tôi thật sự phải cầu xin Lâm Thiệu Huy và Bạch Tổ Y tha thứ sao? Tôi không cam tâm, tôi không cam tâm
Một tia dữ tợn hiện lên trong đáy mắt Trịnh Thiên.
Hao.
Anh ta đã nói chuyện điện thoại với ông chủ rồi, bên kia đã nói rõ với anh ta rằng nếu không muốn bị cấm sóng vĩnh viễn thì chỉ có một con đường duy nhất là đi quỳ gối, cầu xin Bạch Tổ Y và Lâm Thiệu Huy tha thứ.
Nếu không, anh ta sẽ hoàn toàn xong đời.
"Sao có thể xảy ra chuyện này? Tên khốn chết tiệt kia làm sao vậy? Chẳng lẽ anh ta vẫn còn thân phận và bí mật kinh khủng chưa đề người khác biết? Bằng không, làm sao các cơ quan chính phủ có thể phản ứng với một người bình thường như anh ta?"
Hai mắt của Trịnh Thiên Hạo đỏ như máu.
Hình bóng Lâm Thiệu Huy không ngừng hiện lên trong tâm trí anh ta, thật bí ẩn và thật kỳ lạ.
Trong mắt Trịnh Thiên Hạo bây giờ, Lâm Thiệu Huy quả thật là một ác quỷ.
Và tại thời điểm này, Trịnh Thiên Hạo nghe thấy có tiếng bước chân, thấy Bạch Tổ Y cùng trở lý chậm rãi đi qua mình.
"Bạch...!tổng giám đốc Tổ Y
Nhìn thấy Bạch Tổ Y, Trịnh Thiên Hạo máp máy môi, vẻ mặt trông vô cùng đáng thương.
Hà?
Bạch Tổ Y sửng sốt, sau khi nhìn thấy Trịnh Thiên Hạo, khuôn mặt xinh đẹp của cô không khỏi lộ ra vẻ chán ghét: "Anh Trịnh Thiên Hạo, sao anh vẫn còn ở đây?" "Tôi...!tôi muốn xin lỗi cô và anh Lâm Thiệu Huy Xin cô tha thứ cho tôi.” Lời nói của Trịnh Thiên Hạo gần như bật ra khỏi kẽ răng.
Nhất là nói đến “anh Lâm Thiệu Huy", anh ta lại hận đến mức ngứa hết cả răng.
Nhưng mà không