Nghe vậy, Bạch Tổ Y đã bị làm cho tức đến phát khóc, cô bị phẫn nói: "Đã là lúc nào rồi anh còn tự cho mình là đúng như vậy? Giết bọn họ? Một mình anh nắm được mấy phần thắng anh còn không rõ hay sao?"
Lúc này cô thật sự thất vọng tới cực điểm đối với Lâm Thiệu Huy, đó là ba chiến thần lớn của An Nam.
Còn Lâm Thiệu Huy, một đứa con rể nhỏ bé dựa vào cái gì nói sẽ giết được bọn họ?
Ngay cả bây giờ, nếu không có đám người Long Hồ chiến thần ngăn cản, bọn họ sớm đã phải chịu khổ dưới thủ đoạn độc ác của hai nhà Hoàng Phủ rồi.
Cũng may hiện giờ Long Hổ chiến thần có thể chống lại ba chiến thần lớn một khoảng thời gian nữa.
Vậy mà lúc này Lâm Thiệu Huy lại không nghĩ cách để chạy trốn, ngược lại còn kiêu ngạo nói rằng sẽ giết ba chiến thần lớn, sao không khiến cho Bạch Tổ Y tức chết chứ?
Đây rõ ràng là châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình!
Lâm Thiệu Huy dở khóc dở cười, nhưng cũng không biết phải giải thích với Bạch Tổ Y như thế nào: "Vợ à, ý anh là anh có cách để đối phó với bọn họ.
Em cứ đợi anh ở cửa trước, lát nữa anh sẽ ra!" "Em không đi!" Bạch Tổ Y trừng mắt nhìn Lâm Thiệu Huy, bĩu môi giận dỗi nói.
Không còn cách nào khác, Lâm Thiệu Huy đành phải đứng lên cầu xin: "Vợ à, lần này em cứ tin anh đi, lát nữa anh nhất định sẽ đi tìm em."
Trước dáng vẻ này của anh, lập tức khiến cho Hoàng Phủ Hiên cùng những người khác không khỏi cười khẩy, thẳng cha này đúng là một người nhu nhược, tôi tớ của vợ
Bạch Tổ Y dùng ánh mắt thâm thúy liếc anh một cái: "Anh không tới, em cũng không đi! Anh tìm chết, em cùng anh chết!”
Sau đó liền cùng đám người Trịnh Hồng Liên bước ra khỏi phòng.
Áp lực đáng sợ như vậy rõ ràng là điều mà những người bình thường như bọn họ không thể chịu đựng được, nếu tiếp tục ở lại đây, rất có thể sẽ bị chảy máu quá nhiều mà chết.
Lúc này đây, Hoàng phủ Hiền nhìn chăm chăm Lâm Thiệu Huy với vẻ oán độc.
"Lâm Thiệu Huy, tốt nhất là anh đừng chết quá nhanh.
Bởi vì tôi còn muốn chơi vợ anh trước mặt anh nữa đó, ha ha ha!"
Tư Mã Thiên Quang cũng không khỏi giễu cợt: "Cho dù là tôi, trước uy lực của các Tông Sư tôi cũng chỉ có thể lui ra ngoài.
Muốn xem trận chiến chỉ dựa vào kẻ phế vật như anh?
Quả thật là tìm chết!"
Nhưng lúc này, Lâm Thiệu Huy cổ quái cười một tiếng, anh nói: "Lúc tôi đẩy cửa ra, các người đều sẽ... "Quỳ xuống!" "Chịu chết!"
Cái gì!
Hoàng Phủ Hiên và những người khác lập tức thay đổi biểu cảm, sau đó tất cả đều cười phá lên.
"Muốn chúng tôi quỳ xuống chịu chết, anh nghĩ Cuồng thần là người ăn chay hay sao? Ồ không, Cuồng thần còn chưa đến, anh đã chết dưới uy lực của các đại Tông Sư rồi! Ha ha ha!" "Đừng để ý tên ngốc này, nếu anh ta đã muốn chết, hãy để anh ta đi đi.
Chúng ta đi thôi!"
Hai nhà cười lớn một tràng, vẻ mặt nồng đậm ý khinh thường, căn bản chẳng thèm coi uy lực của Lâm Thiệu Huy vào mắt.
Sau đó, cả một nhóm người liền rời khỏi phòng họp.
Mà vào lúc này, ba chiến thần sau khi nghe được lời nói ngạo mạn của Lâm Thiệu Huy, trên mặt cả ba đều lộ ra vẻ khinh thường, đồng