“Sao vậy? Cuối cùng cũng yêu mình rồi sao?”
Nhâm Ý Hiên liếc nhìn cô một cái rồi không nhìn nữa.
Tô Tiểu Manh ngượng ngùng, cô quăng cái chăn trên người mình ra: “Bộ mình điên hay sao? Yêu cậu có khác gì yêu bố mình đâu chứ? Ngày nào cũng quản cái này quản cái kia…”
Ngón tay trên bàn phím của Nhâm Ý Hiên hơi rung lên, anh ta ngẩng đầu trợn tròn mắt với cô.
Tô Tiểu Manh không để tâm đến anh ta, cô nhìn vào điện thoại sau đó nhảy “dựng” lên: “Sao sáu giờ luôn rồi?”
“Đồ lợn.
”
“Cậu nói cái gì hả?”
Nhâm Ý Hiên lưu hết đống công việc khiến anh ta bận rộn cả buổi chiều lại rồi tắt máy tính, anh ta đứng dậy lấy một cái áo khoác sang: “Ngủ thẳng cẳng từ hai giờ tới giờ không phải là lợn chứ là cái gì?”
“Mình bị bệnh mà!”
“Bị bệnh!” Anh ta bước lên trên véo cằm cô rồi bật cười: “Cái cớ này đúng là hay lắm.
”
“Nhâm Ý Hiên cậu…”
“Đi thôi, đi ăn tối.
”
“Bên ngoài lạnh lắm mình không đi đâu.
” Tô Tiểu Manh lại ngồi xuống ghế sô pha, cô lấy chăn quấn quanh người mình rồi kiên quyết lắc đầu nói.
“! ”
“Ê giờ cậu không quan tâm mình nữa hay sao?”
Tô Tiểu Manh thấy Nhâm Ý Hiên bước thẳng ra ngoài cửa thì nhanh chóng lên tiếng gọi lại.
“Không phải cậu không ra ngoài sao?”
“Vậy thì… vậy thì… mình cũng đói chứ bộ…” Tô Tiểu Manh nhục nhã lẩm bẩm một câu.
“Cho nên không phải bây giờ mình đang ra ngoài mua đồ ăn mang về cho “bà đây” sao?”
Gương mặt Nhâm Ý Hiên tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn!
“Hả? À… được thôi… cậu đi đi đi đi, mặc ấm một chút đội mũ vào!” Tô Tiểu Manh cầm chiếc mũ len màu trắng tỏ vẻ nịnh nọt đi đến trước mặt anh ta, cô nhón chân đội nón vào đầu anh ta.
“! He he, hợp với cậu lắm đó! Được rồi, mau đi đi, đi đi!”
“! ”
Đôi mắt của cô giờ đang nằm trên sống mũi anh ta, chiếc mũ anh ta đang đội có mùi dầu gội thường ngày cô hay dùng.
“Tô Tiểu Manh, cậu vì muốn lây bệnh cho mình mà cũng tốn nhiều