Chưa đến bảy giờ sáng sớm ngày hôm sau, Tô Tiểu Manh đã sẵn sàng xuất phát, cô mở hé cửa ló đầu ra xem xét tình hình trong phòng khách.
Phòng khách không có ai, chỉ có phòng bếp là có động tĩnh.
Tô Tiểu Manh biết rõ, thói quen làm việc và nghỉ ngơi của Ân Thời Tu rất tốt, dù cho ngày hôm ấy anh không ra khỏi cửa thì cũng vẫn rời giường từ sáu giờ, sau đó sẽ ra ngoài chạy bộ khoảng một giờ, rồi về tắm rửa và ăn sáng.
Cô vốn định nhân lúc anh ra ngoài rèn luyện thân thể buổi sáng rồi chuồn, ai ngờ ông trời không chiều lòng người, hôm nay bên ngoài đổ mưa.
Kéo cửa phòng ra, cô rón ra rón rén bước ra ngoài, lúc đi tới cửa, vừa kéo cửa ra đã lập tức nhảy ra ngoài.
Sau khi khép cánh cửa lại, cô thở phào một hơi, cuối cùng cũng ra được.
Tô Tiểu Manh vừa mới ngẩng đầu lên, bỗng nhiên lại đối diện với một khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ đến động lòng, dọa cô nhảy dựng.
Một đôi mắt to tròn xinh đẹp, phấn mắt và kẻ mắt hơi nhếch lên, quyến rũ đến khó tả.
Cô vỗ về trái tim nhỏ bé của mình rồi vội vàng bước qua người phụ nữ, vào thang máy.
Hàng lông mày của La Phi Á hơi nhướng lên, không kìm được mà xoay người nhìn theo hướng Tô Tiểu Manh vừa rời đi, sau đó mới đi tới gõ cửa phòng Ân Thời Tu.
Ân Thời Tu đang chuẩn bị bữa sáng, nghe thấy tiếng đập cửa liền đi tới mở cửa, có điều, khi đi tới phòng khách, một mảnh giấy nhỏ trên bàn cà phê đã lọt vào tầm nhìn của anh, kéo bước chân anh lại.
Cầm nó lên, bên trên là một dòng chữ nhỏ nhìn vô cùng đáng yêu: Chú, cảm ơn đã chăm sóc, cháu quay lại trường học đây.
Mặt sau còn vẽ hình mặt cười.
Khóe môi Ân Thời Tu khẽ cong lên một cái, nhét tờ giấy vào trong túi quần, sau đó mới đi tới mở cửa.
La Phi Á có mái tóc đen dài đến thắt lưng, khuôn mặt trái xoan tinh xảo khiến đôi mắt có phần to hơn, đôi môi đỏ mọng diễm lệ nhìn anh khẽ động, để lộ ra hàm răng trắng tinh: “Hi.
Thời Tu.
”
“Sao cô lại tới đây?”
“Hỏi thì hỏi như vậy, nhưng biểu cảm của anh có phải là quá bình tĩnh rồi không?”
La Phi Á khoanh tay trước ngực, khẽ nhún vai một cái, chiếc áo lông thú trắng muốt kia giống như một cái đuôi khổng lồ của con vật nào đó, cũng di chuyển theo một cách tinh nghịch.
Ân Thời Tu vẫn giữ nguyên biểu cảm như cũ, không có chút thay đổi gì.
La Phi Á bĩu môi: “Không mời em vào trong ngồi sao?”
Ân Thời Tu nghiêng người, nhường đường để cô ta vào.
“Vừa rồi em nhìn thấy một cô gái nhỏ chạy ra từ phòng anh… Khẩu vị anh thay đổi rồi sao?” La Phi Á bước đến chỗ ghế sô pha, bàn tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng m ơn trớn chiếc ghế sô pha bọc da.
“Sáng sớm đã tới rồi, có chuyện gì sao?”
“Không phải anh cũng nên đưa người ta về nhà sao?” La Phi Á