Ban đêm, ánh đèn neon lắc qua lắc lại khắp mỗi ngóc ngách của quán bar ầm ĩ.
“Cậu đừng uống nữa, Nhâm Ý Hiên, cậu đừng uống nữa.”
Tiêu Linh đang giành lấy chai rượu không biết thứ mấy trong tay Nhâm Ý Hiên, Nhâm Ý Hiên bị cướp đến đỏ mắt, mà cô ta cũng thế.
“Buông ra.”
Nhâm Ý Hiên quát xong thì đẩy Tiêu Linh ngã xuống sofa.
Tiếng nhạc rock xen lẫn tiếng cụng ly của mọi người đã tạo thành hợp âm chấn động màng nhĩ, Nhâm Ý Hiên buồn bực uống rượu, muốn mình bị bao trùm trong tiếng ầm ĩ, để khỏi phải nhớ đến người con gái xấu xa kia.
Nhưng thế giới bên ngoài càng hỗn loạn, trái tim của anh ta càng tĩnh lặng, gương mặt của người phụ nữ xấu xa kia càng hiện rõ hơn.
Anh ta không hiểu, rõ ràng là mình đã chứng kiến cô trưởng thành, tại sao cuối cùng lại trở nên xa lạ như vậy?
Anh ta để cô đến Bắc Kinh...!là sai rồi ư?
Anh ta muốn mình có thể chăm sóc cho cô...!cũng là sai sao?
Anh ta muốn bảo vệ cô, trong mắt chỉ có cô, trái tim cũng chỉ chứa đựng một mình cô...!là sai rồi à?
“Cậu muốn uống đến chết đúng không? Là trời sắp sụp xuống hay thế nào? Nhâm Ý Hiên, cậu có khí phách không hả? Người phụ nữ kia có xứng với cậu hay không?”
Nhâm Ý Hiên không đi học tiết học vào buổi chiều, nên cô ta không yên tâm, cuối cùng cô ta cũng không đi, mà theo anh ta đi vào quán bar này...
Người đàn ông mặc áo sơ mi xộc xệch, gò má đỏ bừng, nhíu chặt mày, đôi mắt ảm đạm, cả người ngập tràn mùi rượu ở trước mặt… thật xa lạ.
Tiêu Linh không thể nào liên tưởng người đàn ông trước mặt với Nhâm Ý Hiên luôn hăng hái, tỏa ra ánh hào quang kia.
"Tiêu Linh, cậu không hiểu đâu…"
Anh ta không gào thét ầm ĩ, mà chỉ cực kỳ bất đắc dĩ và đè nén, hờ hững nói một câu.
Tim của Tiêu Linh như bị bóp chặt, vừa đau vừa phẫn nộ.
"Chẳng qua chỉ là một Tô Tiểu Manh thôi mà, trước giờ cô ta không hề xứng với cậu, vì một người phụ nữ như vậy…"
"Sụyt…"
Nhâm Ý Hiên ngước mắt lên, đặt ngón tay lên môi.
Tiêu Linh rất bất lực, bây giờ cô ta không thể nào giành lấy chai rượu trong tay Nhâm Ý Hiên.
Dường như nhận ra hiện trạng này, cô ta đã ngồi xuống bên cạnh anh ta, cũng khui một chai rượu nói: "Tớ sẽ uống cùng cậu."
Nhâm Ý Hiên mỉm cười, cạn ly với