Tô Tiểu Manh nhớ La Phi Á, không phải người phụ nữ nào cũng có khí chất lẳng lơ trời sinh như vậy.
Mà La Phi Á cũng nhớ Tô Tiểu Manh, bởi vì cô là người phụ nữ đầu tiên mà Ân Thời Tu dẫn về nhà, chí ít là ở trong phạm vi mà cô ta biết.
“Chào cô, cô tìm ai?”
Tô Tiểu Manh hỏi.
“Ân Thời Tu có ở nhà không?”
“Ồ, sáng sớm chú ấy đã đi ra ngoài rồi.”
Tô Tiểu Manh vội đáp.
La Phi Á đáp lại, rồi dứt khoát đi vào, cố ý va vào bả vai của Tô Tiểu Manh.
“Cô gái này, cô...”
“Tôi sẽ ngồi đây đợi anh ấy.”
Tô Tiểu Manh không khỏi cau mày: “Cái đó...!cô có cần tôi gọi cho chú không, có lẽ chú ấy sẽ không về ngay được.”
La Phi Á vốn định đi thẳng đến sofa bỗng ngừng bước.
Cô ta mặc áo bành tô thắt eo màu đen, cổ áo được làm bằng lông chồn, khiến cả người cô ta đều toát lên vẻ vô cùng quý phái.
Nhưng Tô Tiểu Manh...!không hề thích hạng người vênh váo tự đắc này.
Mặc kệ cô ta có quan hệ gì với Ân Thời Tu, nhưng Tô Tiểu Manh cô vẫn đang sống sờ sờ ở đây, vậy mà lời chào mang tính lễ phép cũng chẳng có, cô ta cứ thế xông thẳng vào nhà, đã vậy còn va vào người cô nữa.
Nếu cô ta không cố ý thì thôi đi, nhưng cô ta chẳng hề có ý muốn xin lỗi, Tô Tiểu Manh không khỏi nghĩ xấu về cô ta.
“Chú ư?”
Khóe miệng của La Phi Á khẽ co giật, rồi xoay người, nhìn gương mặt của Tô Tiểu Manh.
Rất lâu về sau, Tô Tiểu Manh sẽ không thể nào quên được vẻ mặt khinh bỉ quan sát này, thậm chí còn mang theo giọng điệu cười khẩy, như thể cô là thứ gì đó rất dơ bẩn.
“Cô gọi anh ấy là chú ư? Sao thế? Bây giờ phục vụ đều có sở thích như vậy à?”
“...”
Dù gì Tô Tiểu Manh cũng chưa trải sự đời, nhất thời không kịp phản ứng hàm ý sâu xa của cô ta.
Nhưng câu nói tiếp theo của La Phi Á đã giúp cô hoàn toàn sáng tỏ.
“Cô đã ở đây mấy ngày rồi? Thời Tu đã cho cô bao nhiêu tiền? Tôi sẽ cho cô gấp bội, cô mau cút khỏi đây ngay, đừng bao giờ xuất hiện ở nơi này nữa.”
Cô ta giống như khổng tước kiêu ngạo, vểnh