“Mình không đi!”
“Hả?”
“Hả cái gì mà hả? Cậu tự đi tỏ vẻ lung tung thì mình phải đi đổ vỏ cho cậu hả?”
“Sao cậu lại nói như vậy chứ, Ân Thị cũng đâu có tệ…” Tô Tiểu Manh lẩm bẩm một câu, tuy rằng cô vốn dĩ cũng không ấp ủ hy vọng gì, nhưng mà bị từ chối thẳng thừng như vậy… thật sự rất mất mặt…
“À, giờ cậu còn ấm ức nữa hả?”
“Tụi mình ở tầng trên tầng dưới nhiều năm như vậy, mà cậu lại không có chút tình nghĩa bạn bè nào hả?”
“Tình nghĩa bạn bè của mình đã đem đi đổ vỏ cho cậu cả rồi!”
“Nhâm Ý Hiên! Cậu…”
“Sao?”
Nhâm Ý Hiên khẽ nhướng mày lên, nhuệ khí dâng trào của Tô Tiểu Manh lại tụt xuống: “Anh Ý Hiên à, học trưởng Ý Hiên ơi, cùng lắm thì anh đi vào công ty đó làm một tháng rồi xin nghỉ đi! Dù sao thì anh đi nơi nào làm việc thì không phải là việc cơ chứ? Ây da! Đau!”
Cái đầu của Tô Tiểu Manh lại bị tấn công!
“Còn đánh nữa! Mình bị cậu đánh đến ngu rồi! Ngu rồi là cậu phải chịu trách nhiệm nha!”
“Chiêu này ác lắm, ngu mười chín năm trời cuối cùng cũng tìm được cái cớ chuẩn bị dựa vào mình rồi đúng không?”
“Nhâm Ý Hiên! Không giúp thì thôi! Hứ!”
Tô Tiểu Manh tức giận vô cùng, cô đứng dậy muốn rời đi, nhưng vừa đi hai bước không thấy Nhâm Ý Hiên có ý định níu giữ mình lại, cuối cùng cô cũng khuất phục quay người lại: “Anh hai à…”
Nhâm Ý Hiên khoanh tay ngồi đó đột nhiên bật cười.
Tô Tiểu Manh bĩu môi: “Giúp em một lần đi mà…”
“Đây cũng đâu phải lần đầu tiên cậu bị người ta coi thường đâu, đâu cần lần nào cũng phải tốn sức như vậy chứ?”
“Lần này không giống vậy!”
“Lần nào không giống vậy?”
“! Dù sao thì lần này không giống vậy! Ông chú kia… không giống vậy!”
“Sau chú ta lại không giống vậy?” Ánh mắt của Nhâm Ý Hiên hơi tối sầm lại.
“Chú ấy, chú ấy…” Sao ông chú đó lại không giống vậy chứ? Mắt của Tô Tiểu Manh liếc qua liếc lại: “Chú ấy là chú của Ân Mộng, mình không thể để Ân Mộng mất mặt được!”
“Hứ… hai người các cậu, ai xấu hổ cũng được! Đúng là cùng một loại người mà.
”
“! ”
Tô Tiểu Manh lại ngồi xuống tảng đá, lầm bầm lẩm bẩm mắng mỏ vài câu, Nhâm