Ôi mẹ ơi!
Không phải chứ?
Bây giờ tâm trạng của Tô Tiểu Manh như chuột nhìn thấy mèo, thỏ nhìn thấy sói xám lớn.
Tốc độ của mẹ cũng quá nhanh rồi đó.
Tô Tiểu Manh ra sức nuốt nước miếng, hôm qua bà vừa mới tuyên án tử hình, làm sao có thể thi hành vào ngày hôm sau được chứ...
Cô nhắm mắt lại, cả người dính chặt vào cửa, hai chân mềm nhũn.
Cô phải làm sao đây...!Thậm chí bà còn không gọi cho cô, mà tới thẳng chỗ của chú...
Hơn nữa, chú đâu rồi? Hình như ban nãy cô chỉ nhìn thấy bố và mẹ...
Chẳng lẽ chú đi ra ngoài rồi ư?
Tô Tiểu Manh nhanh chóng đảo mắt, khỏi phải nói tỉnh táo đến nhường nào, vội vàng lấy điện thoại ra, mở nhật ký cuộc gọi, gọi cho Ân Thời Tu.
Trông chú có vẻ hơi bản lĩnh, nhưng không có nghĩa là chú có thể là đối thủ của mẹ.
"Tiểu Manh?"
"Chú à, bố mẹ em đến rồi." Tô Tiểu Manh cố ý hạ thấp giọng, nhưng trong lời nói vẫn mang theo vẻ kinh ngạc.
"… Ừm."
"Ừm cái gì mà ừm, bọn họ đã tìm đến nhà của chú rồi, hơn nữa cháu cũng không biết bọn họ đi vào bằng cách nào, bây giờ đang ngồi trong phòng khách đấy." Tô Tiểu Manh vội nói.
"… Ừm."
“Chú còn ừm?” Tô Tiểu Manh đỡ trán: “Chú, mặc kệ thế nào thì chú cũng đi ra ngoài rồi nên tạm thời đừng quay về, đợi buổi tối cháu dẫn bố mẹ cháu rời đi rồi, chú hẵng quay về, biết chưa?”
"..."
"Sao chú lại không nói gì thế? Chú có nghe thấy không hả? Cháu có thể giải quyết chuyện này, chú cứ để cháu nghĩ cách đã, tốt nhất là chú đừng nhúng tay vào."
Trong lòng Tô Tiểu Manh vừa lo lắng vừa sợ hãi.
Mặc dù hôm qua cô đã bàn bạc với Ân Thời Tu, có lẽ giả vờ làm cặp đôi ân ái sẽ khiến bố mẹ tôi yên tâm hơn, nhưng nỗi sợ khi đối diện với mẹ đã nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ này của cô.
Chắc chắn cách thức này sẽ không bao giờ thực hiện được, thẳng thắn khoan dung, thẳng thắn khoan dung...
"Tiểu Manh, em..."
"Chú, chú không hiểu mẹ cháu đâu, bề ngoài mẹ cháu hòa nhã lương thiện, nhưng thực chất là người phụ nữ đanh đá đó, chú biết không?"
"Răng rắc!"
Tim Tô Tiểu Manh nhất thời đập mạnh.
Cánh cửa nhanh chóng được mở ra, một người phụ nữ trung niên có dung mạo đoan trang đang khoanh tay trước ngực: "Con vừa mới nói...!ai là người phụ nữ đanh đá hả?"
"..."
Bàn tay đang cầm điện thoại của Tô Tiểu Manh cứng đờ, mặt mày nhăn nhúm.
"… Mẹ …"
Tô Tiểu Manh thu hồi cảm xúc, xoay người lộ ra vẻ mặt đáng yêu với chiếc răng khểnh, nhìn mẹ mỉm cười.
“Mẹ, mặc dù trước đây bố con là thợ sửa khóa, nhưng có phải hành động cạy cửa nhà người khác khi chưa được chủ nhà đồng ý...!có hơi bất ổn không ạ?"
Trực giác của cô mách bảo mẹ có thể bay đến trước mặt mình chỉ trong một đêm, đập tan hang ổ, cạy cửa nhà người khác, thật sự chỉ là chuyện nhỏ.
Năm nay mẹ Tô đã gần bốn mươi tuổi, nhưng lúc đứng bên cạnh Tô Tiểu Manh lại rất giống hai chị em.
Bà cứ đứng nhìn Tô Tiểu Manh như vậy, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.
Trái tim của Tô Tiểu Manh dần chìm xuống, thu hồi nụ cười trên mặt, từ từ cúi đầu, đứng thẳng người, dáng vẻ cam chịu số phận như thể đã làm sai chuyện gì đang chờ chết.
Có lẽ trong lòng cô thật sự đã biết sai rồi, khóe mắt đỏ hoe.
Mẹ Tô giơ tay lên.
Tô Tiểu Manh vội vàng nhắm mắt lại, lần này mẹ đã trở nên hung dữ rồi.
Nhưng một lúc lâu sau, những lời trách mắng vốn như sấm sét giữa trời quang vẫn không rơi xuống, mà thay vào đó là một cái bàn tay ấm áp đặt lên trán cô.
Tô Tiểu Manh sửng sốt...
"Ân Thời Tu nói trước đó con liên tục phát sốt, bây giờ đã hết chưa?"
"..."
Tô Tiểu Manh ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn tràn ngập nước mắt, long lanh nhìn bà.
Chỉ cần một câu nói của mẹ Tô, cô đã có thể vỡ đê, òa khóc đến mức long trời lở đất.
Trong lòng mẹ Tô trách mắng, bà đã bỏ roi da nhỏ vào túi rồi, chỉ đợi lấy ra đánh con nhóc này đến mức trầy da tróc vảy, để dạy cho cô một bài học.
Nhưng lúc nhìn thấy cô nhóc này, bà lại mềm lòng.
"Mập thì có mập hơn một tý, nhưng tại sao sắc mặt của con lại khó coi như vậy?"
Mẹ Tô cau mày, vừa hỏi xong, Tô Tiểu Manh đã nhào vào lòng, ôm chặt lấy bà: "Mẹ...!hu hu...!Con xin lỗi..."
"..."
Dù trời có sập xuống thì bà cũng sẽ gánh thay cho cô, huống hồ chuyện này vẫn còn kém xa chuyện trời đổ sập xuống.
Tiếng khóc của Tô Tiểu Manh càng khiến mẹ Tô cảm thấy khó chịu hơn.
Có lẽ điều khiến bà vừa tức vừa hận nhất không phải là chuyện cô nhóc này đã làm ra chuyện trái với lẽ thường, mà là sau khi gặp chuyện, cô lại không muốn đi tìm bố mẹ...
Sau khi nghe Ân Thời Tu nói rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện, bà đã không biết mình phải phát tiết ở đâu mới được.
Rồi bà lại nghĩ đến lúc cô nhóc này biết mình mang thai, đã lo sợ đến nhường nào, lúc cô bị bệnh khó chịu đến cỡ nào, một mình ngơ ngác chạy đến bệnh viện chuẩn bị làm phẫu thuật phá thai đã sợ sệt đến nhường nào...
Nắm đấm này của bà như đánh vào bông vải, cực kỳ yếu ớt.
"Được rồi, được rồi, con khóc cái gì? Mẹ đã đánh hay mắng nhiếc gì con chưa?"
Tô Tiểu Manh vùi mặt vào ngực bà, như đứa con nít, mang theo tiếng khóc nghẹn, khịt mũi nói: "Mẹ đã bảo con cứ chờ chết đi..."
"Cho nên mẹ không đánh con gần chết thì con cảm thấy ngứa đòn đúng không?"
Tô Tiểu Manh vùi đầu vào ngực mẹ Tô, buồn bực lắc đầu.
"Con tự nói thử xem rốt cuộc con bao nhiêu tuổi rồi, mà vẫn còn khóc như vậy?"
"Mẹ…"
"Cái gì?"
"Con chỉ muốn gọi mẹ thôi."
"Lúc cần gọi thì không gọi, lúc không cần gọi thì lại gọi như một con ngốc.
Nếu không phải thầy cố vấn học tập gọi điện cho mẹ, con định giải quyết thế nào? Con định giấu giếm đến cùng à?”
Tô Tiểu Manh lau nước mắt, gảy ngón tay của mình, ngụy biện:
"Chẳng phải là vì con không muốn để bố mẹ phải lo lắng à...!Ôi!"
Mẹ Tô vỗ đầu lườm cô: "Con mau đi đánh răng rửa mặt đi, đúng là chẳng ra thể thống gì cả."
“… Vâng ạ!” Tô Tiểu Manh đáp lại rồi đi vào phòng tắm.
Sau khi đánh răng rửa mặt, cô nhìn chính mình ở trong gương, thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Điều cô để tâm nhất luôn là bố mẹ, sợ bọn họ bị tổn thương, càng khó chịu hơn mình...
Hơn nữa… cô là con gái ruột, tất nhiên mẹ sẽ không nỡ đánh mạnh cô, nhưng Ân Thời Tu thì mang gương mặt khiến người khác rất muốn ngược đãi.
Nếu cô không che chở, chắc chắn anh sẽ bị mẹ giày vò đến chết.
Nghĩ như thế, cô liền rời khỏi phòng, rồi…
Cô chết lặng.
Mẹ cô đang tựa vào sofa xem TV, dáng vẻ đã như người chẳng liên quan, thậm chí còn bị tiết mục giải trí chọc cười mấy lần.
Còn bố thì có phần phúc khí hơn, lúc này đang nhíu đôi mày rậm, cân nhắc kỹ lưỡng ván cờ trước mặt, mà người đang ngồi đối diện ông chính là...!Ân Thời Tu?
Anh không hề đi ra ngoài, chẳng lẽ bố mẹ cô là do Ân Thời Tu dẫn vào ư?
Nhưng lẽ ra bây giờ không phải là cảnh tượng vui vẻ như này...
Chẳng phải mẹ sẽ mang theo ván giặt đồ, bắt Ân Thời Tu quỳ xuống đó, ít nhất cũng phải hơn mười hai tiếng chứ?
"Ồ, chiếu tướng!"
Bố Tô nhất thời phấn khích, chỉ thấy Ân Thời Tu đang ngồi đối diện ông nhận thua với một vẻ mặt thuyết phục.
"Bác trai đánh cờ giỏi quá!"
Bố Tô nhướng mày cười nói: "Tiểu Ân à, cháu tưởng bác không nhìn ra cháu đang nhường bác à?"
Ân Thời Tu chỉ mỉm cười không nói gì, anh ngước mắt lên, bây giờ mới nhìn thấy Tô Tiểu Manh đang đứng trong phòng khách, há hốc mồm nhìn anh, không biết cô đã duy trì động tác này bao lâu rồi.
Anh mỉm cười với cô: "Tiểu Manh."
"..."
Tô Tiểu Manh cảm thấy lạnh sống lưng, tiếng gọi này của Ân Thời Tu buồn nôn quá đi mất.
"Bố…"
Cô phớt lờ Ân Thời Tu, tầm mắt nhìn lên người bố mình.
"Manh Manh à, con đến đây, con dậy rồi à?"
Tô Tiểu Manh đi đến bên cạnh Tô Thành Tể, Tô Thành Tể nắm tay cô, ôm vào lòng: "So với hồi đó mẹ con mang thai con thì con còn có thể ngủ ngon hơn đấy."
"..."
Tô Tiểu Manh xấu hổ.
Chỉ thấy bố cô cực kỳ thản nhiên sờ phần bụng chỉ hơi nhô lên của cô.
"Ừm, bố đoán là một bé trai."
"Phụ…"
Tô Tiểu Manh không nhịn được phun vào mặt Tô Thành Tể.
Tô Thành Tể lau mặt nói: "Con sắp làm mẹ rồi, có thể thận trọng một chút được không?"
"Bố, bố, bố..."
Bố nhập vai nhanh quá rồi đó?
Mẹ Tô lườm chồng mình từ xa, lạnh lùng nói: "Đứa bé có được sinh ra hay không còn chưa chắc, ông đừng có mà nhúng tay vào."
"Nếu con bé đã mang thai thì phải sinh ra chứ, bây giờ không sinh thì liệu sau này có còn sinh được không?"
Tô Tiểu Manh phồng má, nhìn người đàn ông trung niên còn vô tư hơn cả mình, trong lòng cảm thấy hoảng hốt.
Câu nói này...
Vẻ ngoài của bố không quá điển trai, nhưng khí chất rất nho nhã, nụ cười trên gương mặt luôn mang đến cảm giác thân thiết cho người khác.
Không giống như lúc đối mặt với lão yêu ngàn năm kia.
"Nếu Tiểu Ân không cần đứa bé này, vậy thì chúng ta sẽ tự nuôi nấng, coi như bà đang mang thai lần hai, dù gì chúng ta cũng còn rất trẻ mà."
"Tô Thành Tể, trước mặt con cái, ông nói ra những lời này có thấy xấu hổ không hả?"
Giọng điệu của mẹ Tô lại trở nên lạnh lùng.
Ân Thời Tu kịp thời bước tới, từ tốn nói.
"Bác trai, cháu cần đứa bé này."
Tô Tiểu Manh liền nhìn qua đây: "Chú đừng có mà tận dụng mọi điều kiện, có chú thì sao chứ?"
Ân Thời Tu mỉm cười, đứng dậy nói: "Bác trai, bác gái, hai bác thay đồ đi.
Cháu đã đặt trước một chỗ ở nhà hàng rồi, chúng ta cùng đi ăn thôi."
Mẹ Tô liếc nhìn Ân Thời Tu, vẻ mặt lạnh lùng, không nhúc nhích.
Tô Thành Tể nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của vợ mình thì vội vàng kéo bà dậy: "Thôi được rồi, chúng ta cứ đi ăn trước đã."
"Trên đời này có mấy người làm bố giống như ông hả? Con gái bị đàn ông ức hiếp như vậy, thế mà ông vẫn xem như chẳng có chuyện gì xảy ra."
"Nhưng con gái thích thì tôi có thể làm gì được?"
Con gái...!thích ư?
Tô Tiểu Manh nhất thời trợn tròn mắt, đang định lên tiếng giải thích thì bị kéo tay lại, cô quay đầu lại bắt gặp ánh mắt đang ẩn chứa ý cười của Ân Thời Tu.
Anh nói nhỏ: "Em đừng quên rằng mình cần phải giả vờ."
"..."
Tim Tô Tiểu Manh nhất thời đập mạnh, trực giác mách bảo cô rằng, hình như cô đã bước vào một cái hố.
"Rốt cuộc chú đã nói những gì với bố mẹ cháu?"
Tô Tiểu Manh đi bên cạnh Ân Thời Tu, kéo áo anh, nghiến răng nghiến lợi hỏi nhỏ.
"Những gì nên nói tôi đều nói ra hết."
Tô Tiểu Manh sửng sốt: "Thế nào là...!những gì nên nói đều nói ra hết?"
Ân Thời Tu vươn tay khoác vai cô: "Em chỉ cần tin tưởng tôi là được, còn những chuyện khác thì em không cần phải lo."
Tô Tiểu Manh cau mày, đang định đẩy anh ra, đúng lúc bố mẹ Tô đang đi phía trước quay đầu lại, Ân Thời Tu liền nháy mắt với cô, Tô Tiểu Manh đành phải để mặc anh ôm.
Tô Thành Tể mỉm cười, nói với mẹ Tô: "Tiểu Ân thật sự là một nhân tài, rất xưng đôi vừa lứa với Manh Manh nhà mình."
Mẹ Tô hít sâu một hơi, cạn lời lườm chồng mình: "Ông thì biết cái quái gì?"
"Này! Manh Manh thô lỗ như vậy đều học theo bà đấy."
Mẹ Tô lại lườm ông.
Anh xứng đôi vừa lứa với Manh Manh nhà mình ư?
Hào môn Ân thị là nhà