Tô Tiểu Manh chớp mắt, còn chưa kịp hiểu ý trong lời nói thì đã bị kéo vào trong phòng.
Lúc này, nếu cô còn muốn rút lui nữa… trông sẽ rất khó coi.
Vì vậy, người nào đó chỉ đành phải cắn răng theo sát Ân Thời Tu, nhe răng chào hai người già tóc bạc nhưng khí sắc rất tốt: "Chào ông bà."
"..."
Ân Thời Tu đang đứng bên cạnh, lập tức đứng hình.
Anh kinh ngạc nhìn Tô Tiểu Manh...
Cô gọi họ là...!gì?
Tô Tiểu Manh làm sao cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của Ân Thời Tu, ngay cả khi anh đã ho khan hai tiếng, Tô Tiểu Manh vẫn không nhận ra.
Cô chỉ cười hì hì với hai cụ già.
Trong lòng lại nghĩ trông ông bà thật là có tinh thần!
Ông thì mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn thẳng thớm, vẻ mặt hơi nghiêm nghị nhưng trông rất có học.
Bà thì có nước da trắng, trang điểm nhẹ, mặc áo len trắng thêu hoa mẫu đơn tinh xảo ở viền cổ.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người lớn tuổi như thế này lại có thể mang lại cảm giác tao nhã như vậy.
Chu Mộng Cầm khẽ gật đầu khi nghe Tô Tiểu Manh lễ phép chào bọn họ: "Xin chào, cô bé."
Chà, giọng bà dịu dàng quá!
Tô Tiểu Manh nhìn hai vợ chồng già với đôi mắt to sáng ngời.
Thảo nào chú trông ưa nhìn như vậy, đây hoàn toàn là do di truyền.
Khi Ân Thời Tu nhìn thấy Tô Tiểu Manh hoàn toàn không thể nhìn ra ánh mắt ám chỉ của mình, còn mang vẻ mặt háo sắc, trong lòng thở dài vô vọng.
"Sao bố mẹ lại ở đây? Bên ngoài lạnh thế này."
"Con không về nhà, mẹ con lại nhớ con.
Ngoài tự tới đây thì còn có cách nào khác không?"
Ân Thiệu Huy gia nhập quân đội năm mười sáu tuổi.
Sau khi Tân Trung Quốc mới thành lập, ông đã chiến đấu kháng Mỹ và viện trợ cho Hàn Quốc trong cuộc phản công biên giới Trung - Việt.
Chính vì vậy mà ở tuổi này, dù đã bó xương nhưng ông vẫn nói chuyện hùng hậu có lực.
Nhưng lời mở đầu của ông khiến trái tim Tô Tiểu Manh thắt lại...
Cảm giác này sao lại giống như sĩ quan huấn luyện mặt lạnh trong đợt huấn luyện quân sự năm ngoái thế?
Nghĩ đến sĩ quan huấn luyện mặt lạnh, Tô Tiểu Manh chỉ thấy những trang sử đẫm máu và nước mắt, sống lưng ớn lạnh.
Chẳng lẽ ông cụ cũng là quân nhân?
"Bố mẹ đã ăn tối chưa?"
Ân Thời Tu hỏi.
Chu Mộng Cầm đến đây hoàn toàn là để thăm con trai mình, tất nhiên không quan tâm đến việc ăn uống.
Nhưng Ân Thiệu Huy thì không vui rồi, tức giận khịt mũi, hừ một tiếng:
"Năm giờ đến đây, đợi đến bảy giờ, anh nghĩ bố mẹ đã ăn chưa?"
Chu Mộng Cầm vội vàng nắm lấy tay chồng: "Con gái người ta ở đây, ông làm gì vậy?"
Ân Thiệu Huy hít một hơi thật sâu và liếc nhìn Ân Thời Tu, vẫn chưa hết tức giận:
"Không giới thiệu một chút à?"
Ân Thời Tu kéo Tô Tiểu Manh đứng ở trước mặt hai ông bà, khá trịnh trọng nói: "Đây là bạn gái của con, tên là Tô Tiểu Manh."
"..."
"..."
Hai ông bà đều là nòng cốt từng trải thế thái, có cảnh tượng nào chưa từng thấy?
Cho dù lúc này trong lòng đã gợn sóng gió, nhưng không hề biểu hiện ra mặt.
Chu Mộng Cầm còn cười với Tô Tiểu Manh: "Bạn gái nhỏ tuổi à? Thật là đáng yêu."
Tô Tiểu Manh đỏ mặt, nghe Ân Thời Tu giới thiệu mình như thế, lòng thoáng giật nảy lên, sau đó nghĩ lại, hình như cũng chỉ có thể giới thiệu mình như vậy...
Ân Thiệu Huy liếc nhìn Tô Tiểu Manh, không nói chuyện, chỉ là ném cho Ân Thời Tu một ánh mắt có chút phức tạp.
Tuy nhiên, cái nhìn này đã bị Ân Thời Tu phớt lờ...
"Tô Tiểu Manh? Manh nào?"
Tô Tiểu Manh vẫn còn đang đỏ mặt, sau đó nhỏ giọng nói: "Là...!Manh của đáng yêu ạ."
Ân Thời Tu đỡ trán, dáng vẻ thẹn thùng nói chuyện của cô giờ phút này cứ như đêm đầu tiên anh gặp cô.
Trong lúc nhất thời, nó khiến ngực anh cảm thấy ngứa ngáy, hơi bứt rứt.
Anh nói: "Con gọi đồ ăn ngoài, đầu bếp ở khách sạn bên cạnh nấu khá ngon."
“Không phải là các con ăn bên ngoài rồi đó chứ?” Chu Mộng Cầm vội vàng hỏi: “Ăn rồi thôi đừng làm phiền nữa.”
Ân Thời Tu còn chưa kịp nói chuyện, Tô Tiểu Manh vội vàng lắc đầu: "Không, không có! Chúng con định về ăn đây ạ!"
Nói xong, Tô Tiểu Manh lại vội vàng rụt đầu lại, chột dạ...!Lời này có phải hơi giả không?
Chu Mộng Cầm sửng sốt trước sự mở lời đột ngột của Tô Tiểu Manh, sững sờ đáp: "Ồ, ồ...!vậy đặt đồ đi, đúng lúc ăn cùng nhau."
Trên mặt Ân Thời Tu không có biểu cảm gì, nhưng trong mắt rõ ràng hàm chứa ý cười.
Luôn có những lúc như thế này, những lời nói vô thức và những hành động theo bản năng của cô khiến trái tim người ta rung động vì cô.
Nụ cười nhẹ trong mắt anh rơi vào mắt Ân Thiệu Huy, đôi mắt sáng và sắc sảo bất chấp sương gió.
"Chú ơi, chú nhất định phải gọi món canh chua thịt bò và gà nướng nhé!"
Tô Tiểu Manh đột nhiên nghĩ tới, lập tức nhắc nhở, sau đó giải thích với Chu Mộng Cầm: "Gà nướng và canh chua thịt bò ăn siêu ngon đấy ạ!"
Chu Mộng Cầm khẽ cười: "Được rồi, đặt đi."
"Cả bánh sầu riêng nữa!"
"...!Hay là, em đặt đi?"
"Chú đặt, chú đặt."
Lỗ tai Tô Tiểu Manh đỏ bừng, xấu hổ nói.
Ân Thời Tu nhân tiện quay lại phòng và thay quần áo.
Trong phòng khách khổng lồ chỉ còn lại có Tô Tiểu Manh đối mặt với hai ông bà nhà họ Ân.
Có lẽ Chu Mộng Cầm quá hiền lành, cho dù cả người Ân Thiệu Huy tản ra dấu hiệu không thân thiết, Tô Tiểu Manh cũng không còn căng thẳng như khi mới vào cửa.
"Con năm