Cô tự soi khuôn mặt ngu xuẩn của mình trong gương.
Chỉ vì ở quá xa, không nghe thấy Ân Thời Tu và cô gái kia nói gì, cô đã mất công mượn quần áo của người phục vụ trong quán cà phê.
Những người phục vụ trong quán cà phê lại không muốn gì làm vậy là không tuân thủ quy định của quán.
Cô cũng đã tốn một phen nước mắt nước mũi để cho người ta thương hại mình.
Người phục vụ thấy cô có thai lại phải đi bắt một tên lưu manh lừa gạt mình thật đáng thương nên đành miễn cưỡng cho mượn.
Cuối cùng, cô thà không nghe còn hơn.
Đáng ghét nhất là cô lại cho anh thể diện, không làm trò mắng chửi anh trước mặt cô gái kia.
Kết quả là, anh lại tiếp tục trò chuyện ở đó như thể không nhìn thấy cô.
Cô hụt hẫng không thể tả.
Sau khi cởi áo khoác, toàn thân của cô run lên bần bật.
Khi cô cầm lấy chiếc áo len đang định mặc vào thì nhìn thấy cái bụng hơi sưng lên của mình trong gương.
Cô vén chiếc áo lót giữ nhiệt lên, vỗ nhẹ vào bụng, vô thức thở dài rồi sắp xếp lại quần áo.
Đừng suy nghĩ bậy bạ!
Viết gì đó
Ân Thời Tu...!vốn không phải của mày.
Sau khi mày sinh con xong, anh ta nhất định sẽ lấy người khác.
Mày cũng không định dành cả đời cho anh ta, tất cả các mối quan hệ hiện tại chỉ là tạm thời, tạm thời thôi!
Bây giờ mày lại đi quấy rối cuộc hẹn hò của anh ta với người khác thì có ích gì?
Tô Tiểu Manh, mày thật ngây thơ!
Nghĩ đến đây, cô nhẹ nhõm rất nhiều, mặc áo len vào, nhưng áo len mới mặc được một nửa, cửa phòng vệ sinh đã bị đẩy ra.
Cô cũng không để ý lắm, đây là phòng vệ sinh nữ, có người vào là chuyện bình thường.
Cô chỉ tùy ý nhìn thoáng qua, liền thấy người tiến vào là Ân Thời Tu…
Cô trừng to mắt chỉ vào logo giày cao gót trên cửa.
"Đây là nhà vệ sinh nữ!"
Ân Thời Tu không nói gì, anh lấy tấm biển "tạm thời không được vào" ở bên cạnh và treo nó lên cửa, bước vào và đóng cửa lại.
Một tiếng "Cạch" này khiến toàn thân Tô Tiểu Manh run lên.
"Chú làm gì vậy hả?"
Ân Thời Tu từng bước đến gần, nhưng không nói gì, khiến Tô Tiểu Manh sợ hãi không thể giải thích được.
"Chú!"
"Em còn biết gọi anh à, anh còn tưởng em sẽ vồ tới cắn anh chứ!"
Ân Thời Tu cười nhẹ.
Cô gái chỉ mặc một chiếc áo len, áo khoác còn chưa mặc, trên bồn rửa mặt bên cạnh còn có một bộ quần áo nhân viên phục vụ mới cởi ra.
"Cháu, tại sao cháu phải cắn chú?"
Tô Tiểu Manh liếc nhìn anh, cầm lấy áo khoác đang định mặc vào, Ân Thời Tu đã kéo cô đến gần anh.
Một luồng khí áp bức nổi lên trên đỉnh tóc của cô ngay lập tức.
"Rốt cuộc chú đang làm gì đấy?"
Tô Tiểu Manh cau mày, không hiểu hành động hiện tại của Ân Thời Tu.
"Để cô gái trẻ đó ở ngoài một mình, chú chạy đến phòng vệ sinh nữ làm gì hả?"
"Nhưng trong phòng vệ sinh nữ có một cô gái nhỏ đang ghen, anh không thể không quan tâm được."
"Ghen? Tại sao cháu phải ghen?"
Lúc này, nếu cô thừa nhận mình đang ghen thì đó sẽ là một sự "ngu ngốc" viết hoa!
Ân Thời Tu một tay vòng qua eo cô, để thân thể cô hơi áp sát vào người anh, tay kia nhéo nhéo cái cằm nhỏ của cô, nhìn tới nhìn lui...
“Chân mày cau có này, đôi mắt to buồn này, cái miệng hơi bĩu ra này...!nhìn đâu cũng thấy ghen.”
"Chú, chú không tự phụ thì chú sẽ chết đúng không?"
"Vậy em có thừa nhận mình đang ghen không?"
Tô Tiểu Manh càng cau mày chặt hơn, vươn tay muốn đẩy anh ra, nhưng lại bị anh siết chặt hơn.
“Thừa nhận đi, được không?” Ân Thời Tu cúi đầu sờ trán của cô, dùng thanh âm cực kỳ quyến rũ phun vào mũi cô...
Tô Tiểu Manh nắm chặt tay.
Cô không hiểu rốt cuộc Ân Thời Tu muốn làm gì...
"Tại sao cháu phải ghen?"
Cô trừng mắt nhìn anh: "Chú, nói cho cháu biết, tại sao cháu phải ghen?"
Ân Thời Tu khẽ nở nụ cười.
Vẻ tức giận trên mặt cô càng sâu, nụ cười trong mắt anh càng đậm.
"Bởi vì anh đã đi hẹn hò mù quáng với một cô gái khác sau lưng em."
"..."
Nghe Ân Thời Tu thẳng thắn nói như vật, cô đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Mũi hơi chua...
Anh rõ ràng biết rằng cô sẽ cảm thấy buồn khi thấy anh hẹn hò với người khác.
Nhưng anh vẫn làm...
Để làm gì chứ?
Chỉ là để cho cô thừa nhận cô thật sự ghen, thật sự không chịu được anh thay đổi thất thường, không chịu được việc anh lừa gạt cô sao?
"Cô gái đó tốt như vật, là sinh viên xuất sắc nhất của Trường Kinh tế và Khoa học Chính trị Luân Đôn...!lý lịch trong nhà cũng tốt, môn đăng hộ đối với chú..."
Tô Tiểu Manh hít sâu một hơi, hừ lạnh nói:
"Người ta vừa đẹp vừa trẻ, đặc biệt thích hợp với loại trâu già gặm cỏ non như chú! Sau này khi chúng ta xa nhau, chú nên cưới một cô gái như vậy nhỉ?"
"Có thể sẽ như thế."
Ân Thời Tu nhẹ nhàng nói.
Mấy chữ này đánh trúng điểm bộc phát của Tô Tiểu Manh.
"Vậy sao chú lại ở đây? Chú bằng lòng để vợ tương lai của mình ở bên ngoài một mình à!"
Đôi mắt to của cô mơ hồ ẩn chứa vài đường tơ máu, lấp lánh những chấm sáng như nước...
"Thật ra, cần gì phải như thế chứ! Nếu đã muốn ở bên người khác như vậy, tại sao lại phải kết hôn giả với tôi? Tại sao còn cần nói chuyện yêu đương với tôi?!"
Ân Thời Tu yên lặng nhìn cô, nhìn vẻ mặt vừa tức giận vừa bi thương của cô, nhìn cô mắng mỏ hung hăng, nhưng giây tiếp theo, cô lại giống như sắp khóc...
Anh hiểu thứ cảm xúc đang dần lấp đầy trong tim mình là… niềm vui.
"Tôi biết chú là người thế nào rồi, thấy ai trẻ trung xinh đẹp là nhớ thương người đó! Được rồi, hiện tại chú thắng rồi.”
Tô Tiểu Manh sụt sịt, vội vàng lau mắt khi nước mắt đang rơi.
"Anh thắng cái gì?"
Ân Thời Tu nhẹ nhàng hỏi, đôi mắt chim ưng như mực của anh phản chiếu hốc