Tô Tiểu Manh vội vàng quay đầu lại và nhìn chằm chằm Ân Thời Tu, nhe răng trợn mắt:
Chú điên à? Nhậm Ý Hiên đó? Chú không xấu hổ hả?
Ân Thời Tu bị nhìn chằm chằm đến mức mắt gần như lồi ra, nhưng anh chỉ liếc nhẹ cô một cái, sau đó đi đến trước mặt mẹ Tô, chỉ vào mấy hộp quà bên cạnh:
"Đem mấy cái này đúng không ạ?"
Mẹ Tô gật đầu.
Ân Thời Tu lấy áo khoác của mình, mặc vào và nói với Tô Tiểu Manh:
"Em không cần đi đâu.
"
"! "
Tô Tiểu Manh nghiến răng, yên lặng trở về phòng, lấy áo khoác đi theo anh ra ngoài.
Anh đi mà cô không đi sao?
Thay vì tưởng tượng ra hàng ngàn cảnh khi chú và Nhâm Ý Hiên đối mặt nhau ở nhà, tốt hơn là cô nên bất chấp đến và nhìn tận mắt.
Mẹ Tô liếc nhìn Ân Thời Tu, rồi nhìn Tô Tiểu Manh.
Trong lòng bà có một cảm giác mơ hồ!
Có vẻ như Ân Thời Tu có thể chịu đựng được tính khí của Tô Tiểu Manh.
!
Nhà họ Nhâm và nhà họ Tô là quan hệ lầu trên lầu dưới, tuy rằng loại phòng giống nhau, nhưng trong nhà có một đứa con trai và nhà có một đứa con gái vẫn khác biẹt rất rõ ràng.
Phong cách nhà họ Nhậm có phần quy củ, còn nhà họ Tô ấm áp tự nhiên hơn rất nhiều.
Tô Tiểu Manh hít một hơi thật sâu trước khi nhấn chuông cửa.
Cô chưa kịp thở ra hơi thì cửa đã bị mở ra.
Đứng ở cửa là mẹ Nhâm, lớn hơn mẹ Tô bảy tám tuổi.
"Dì Nhâm, chúc mừng năm mới!"
Tô Tiểu Manh vội vàng cười nói.
"A! Con dâu đến rồi! Vào đi, vào đi!"
Mẹ Nhâm là một người rất vui tính, sôi nổi và lạc quan!
"Con dâu" này có thể chỉ là một cái tên cưng chiều của Tiểu Manh trong lòng mẹ Nhâm, đương nhiên không loại trừ việc bà cũng có hy vọng như vậy, nhưng nó giống như một cái tên cưng chiều hơn.
Nhưng cái tên này lại khiến ai đó hơi khó chịu.
"Xin chào, cháu là vị hôn phu của Tiểu Manh.
"
Ân Thời Tu bình tĩnh nói, giọng điệu của anh không vội vàng cũng không chậm rãi, để không ai có thể nghe thấy ý nghĩa của lời tuyên bố chủ quyền này.
"A… à, là cậu à, đẹp trai quá nhỉ, mau vào đi.
”
Mẹ Nhâm có lẽ không ngờ Ân Thời Tu sẽ đến ăn tối, vì vậy khi bà nhìn thấy Ân Thời Tu, bà hối hận về một tiếng "con dâu" mà bà vừa buột miệng nói ra.
Bốn người thay giày bước vào.
Ân Thời Tu giúp Tô Tiểu Manh đặt hộp quà sang một bên.
"Làm nhiều món thế này sao ăn hết được chứ?"
Mẹ Tô nhìn hơn chục món ăn trên bàn và choáng váng.
"Đâu có nhiều gì đâu, em không biết đâu, ở chỗ ông nội Ý Hiên toàn bọn một bàn tiệc to toàn đồ ăn Trung thôi đó!"
"Ha ha! Ông cụ Nhâm đúng là rất truyền thống! Ơ? Tên nhóc Ý Hiên đâu rồi?"
Ngay khi mẹ Tô hỏi xong, Nhâm Ý Hiên bưng món ăn từ trong bếp đi ra.
"Mẹ Tô, bố Tô, năm mới vui vẻ.
"
"A, được, năm mới vui vẻ! Ý Hiên càng ngày càng đẹp trai đấy! Có rất nhiều nữ sinh trong trường theo đuổi con phải không? Hahahaha!"
Bố Tô vỗ vai Nhâm Ý Hiên và cười nói.
Tô Tiểu Manh thực sự muốn lấy một cuộn băng keo bịt miệng bố cô lại!
Nhâm Ý Hiên chỉ mỉm cười.
Tô Tiểu Manh ngẩng đầu nhìn anh ta!
Rõ ràng, cô nên cảm thấy xấu hổ và né tránh ánh mắt của anh ta, nhưng cô lại nhìn thẳng vào anh ta.
"Tiểu Manh, năm mới vui vẻ.
"
Cô không ngờ Nhâm Ý Hiên sẽ chủ động chào hỏi cô với một nụ cười trên khuôn mặt, không thể nhìn thấy yếu tố giả tạo nào.
"Năm, năm mới vui vẻ…"
Ánh mắt của Nhâm Ý Hiên lại rơi vào trên người Ân Thời Tu, nhếch môi nói: "Sếp Ân, chúng ta lại gặp mặt rồi.
"
"Ừ, lại gặp mặt.
"
"Các con biết nhau à?"
Mẹ Tô hỏi, mẹ Nhâm cũng tò mò.
"Nhâm Ý Hiên là thực tập sinh trong công ty của con, nhưng con không thể giữ chân cậu ấy được.
"
"Sếp Ân đề cao tôi như vậy, tôi thực sự cảm thấy được yêu thương mà lo sợ đấy.
"
"! "
"Ha ha ha! Nào, ngồi xuống ăn đi, không ăn nữa thì nguội mất.
"
Mẹ Nhâm dường như ngửi thấy sự bất hòa giữa hai người, vội vàng nói.
Bảy người quây quần quanh một chiếc bàn dài, bố Nhâm ngồi ở giữa, bố mẹ Tô, mẹ Nhâm và Nhâm Ý Hiên ngồi ở bên cạnh.
Ân Thời Tu đang ngồi đối diện với Nhâm Ý Hiên.
"Món này ngon quá! Cay cay thơm thơm, làm thế nào vậy?"
Hai người phụ nữ trung niên bắt đầu thảo luận về các món ăn trên bàn.
Bố Tô lập tức hỏi: "Ý Hiên, sáng nay con mới về, sao năm nay về trễ thế?"
"Bố Tô, con ở Bắc Kinh có việc bận.
"
Nhâm Ý Hiên trả lời một cách lịch sự.
Nhưng bố Nhâm không giấu được sự tự hào