Đến khi cổ họng Nhiếp Xuyên sắp không phát ra được thanh âm nào nữa, Reese cuối cùng cũng thỏa mãn, ôm cậu hôn một cái.
May mà trước đấy đã ngủ được mấy tiếng, nếu không Nhiếp Xuyên nghi là mình sẽ chết ngất mất.
Đến hơn bảy giờ, Nhiếp Xuyên thực sự đói không chịu được nữa, giờ mà không cho cậu ăn, cậu cảm thấy mình nhất định sẽ tụt huyết áp, té xỉu cho xem.
Nhiếp Xuyên đứng dậy, mới vừa xỏ chân vào quần, phía sau đã đau ê ẩm.
Cậu quay ngoắt lại trừng mắt lườm Reese, người này rõ ràng tinh thần đang rất sảng khoái, thoải mái lấy áo khoác của mình xuống, khoác lên trên vai.
Bọn họ trực tiếp đi đến nhà ăn của khách sạn, Nhiếp Xuyên gọi một phần bò bít tết, thêm một phần mì Ý cùng mấy món ăn vặt nữa.
Gọi xong, cậu nhìn về phía Reese: "Tí nữa anh sẽ thanh toán đúng không?"
"Đương nhiên.
Có muốn gọi thêm một phần pudding sô cô la không?" Lông mày Reese hơi nhướng lên.
Nhiếp Xuyên tất nhiên là biết "Sô cô la" trong miệng Reese là đang ám chỉ đến cái gì: "Em còn lâu mới dùng!"
"Vậy tôi dùng." Reese nói xong, cố tình hé miệng để lộ ra đầu lưỡi, liếm môi trên một chút.
Trên mặt anh không có biểu cảm gì, rõ ràng trông rất cấm dục lại dùng một động tác vi diệu như thế để khiêu khích Nhiếp Xuyên.
Bên cạnh bàn bọn họ, có hai cô gái trẻ, cứ luôn quay mặt nhìn chăm chú sang đây.
Mới đầu Nhiếp Xuyên cũng không để ý lắm, nhưng mà hai cô nàng kia nhìn thấy Reese với cậu xong, không phải cúi đầu cười rúc rích thì cũng là khẽ giọng xì xào bàn tán.
Điều này khiến Nhiếp Xuyên trở nên hơi ngại ngại, Reese hỏi cậu cái gì, cậu cũng trả lời hết sức thận trọng.
Rất nhanh, bít tết đã được đưa ra, Nhiếp Xuyên đói mốc meo, cầm lấy dao, cắt một miếng lớn xuống rồi lập tức nhét vào trong miệng.
"Chậm một chút.
Trông em cứ như là dân tị nạn mới ra khỏi trại vậy."
"Ừm...!Ừm..." Nhiếp Xuyên tuy là gật đầu đấy, nhưng vẫn nhồm nhoàm, hai ba phát đánh bay hơn phân nửa miếng bít tết.
Tao nhã gì gì đó không thích hợp với Nhiếp Xuyên lúc này, cậu chỉ muốn nhanh chóng lấp đầy bụng thôi.
Mì Ý được bưng lên, Nhiếp Xuyên dùng nĩa cuốn một phát, sau đó nhét vào miệng.
"Em gần đây ăn uống tốt thật."
"Ừm! Rất nhanh là đói bụng! Hơn nữa...!Còn do cả anh nữa!" Nhiếp Xuyên giận dữ trừng Reese một cái.
Cùng Reese chơi nhún giường gì gì đó, thực ra Nhiếp Xuyên cũng cảm thấy rất tuyệt...!Nhưng mà vật cực tất phản*, cái gì cũng phải có chừng mực của nó.
* Câu thành ngữ "vật cực tất phản" vốn được trích từ quyển "Đạo đức kinh" – quyển sách 5.000 chữ kết tinh một đời trí huệ của Lão Tử (nhà triết học lẫy lừng, người sáng lập Đạo giáo của Trung Hoa).
Câu nói này có nghĩa là một vật hoặc một sự việc khi đi đến điểm cực độ trong giới hạn thì sẽ phản đảo lại.
Thành ngữ nên mình để nguyên nha.
"Tôi đã rất kiềm chế rồi." Reese rũ mắt xuống, thong thả từ tốn cắt bít tết.
"Kiềm chế? Anh có chắc mình biết kiềm chế là như thế nào không?" Giọng Nhiếp Xuyên không khỏi cao vút lên một quãng tám, "Từ lúc chúng ta quay về khách sạn đến lúc em tỉnh lại, hơn bốn tiếng đó, anh cảm thấy đó mà là kiềm chế à?"
Mặc dù giọng của Nhiếp Xuyên không quá lớn, nhưng cũng đủ để hai cô nàng ở bàn bên cạnh nghe được rõ rành rành.
Hai cô ngây ngốc nhìn Nhiếp Xuyên, trong mắt là vẻ kinh ngạc không thể che giấu.
Nhiếp Xuyên nhanh chóng giải thích với hai người: "Tôi đang nói đến chơi game."
Nói xong, đến Nhiếp Xuyên cũng cảm thấy không thể tin vào cái lý do mình vừa bịa ra này.
Sau đó, hai cô nàng cười cười, tiếp tục ăn đồ ăn của mình.
Reese ở đối diện thờ ơ nói: "Thực ra em không cần giải thích với mấy cô ấy những cái này."
Nhiếp Xuyên mặc kệ Reese, cậu chỉ không muốn thấy trên mạng lại xuất hiện cái gì mà Rừng ma ám với 24h đen tối thôi.
Chỉ dùng đúng hai mươi phút, Nhiếp Xuyên đã đánh bay hết chỗ đồ ăn trước mặt mình, không còn bất cứ cái gì.
Nhiếp Xuyên vỗ vỗ bụng, ngẩng đầu, thở dài một hơi đầy thỏa mãn.
Mà Reese ở đối diện lại vô cùng lịch thiệp, đặt nĩa xuống, nhìn Nhiếp Xuyên nói: "Trở về phòng, tôi còn có thể tiếp tục Chơi game cùng với em không?"
"Chơi cái gì cơ?" Nhiếp Xuyên biếng nhác hỏi lại.
"Chính là game mà em vừa mới nói đó." Reese dùng một tay chống cằm, nhìn Nhiếp Xuyên, trên môi là nụ cười nhạt đến độ người khác khó mà nhận ra.
Nhiếp Xuyên rốt cuộc cũng nhận ra là Reese đang nói đến cái gì: "Tự anh đi mà chơi một mình! Em muốn đi ngủ!"
"Dù sao sáng mai cũng không cần dậy sớm mà."
"Em muốn ngủ đủ mười hai tiếng!" Nhiếp Xuyên trịnh trọng đáp.
Reese mỉm cười, giơ tay ra hiệu cho phục vụ đến tính tiền.
Anh cúi đầu, điềm nhiên ký tên lên hóa đơn, sau đó đứng dậy.
Lúc này, hai cô nàng ở bàn bên cạnh cũng đi tới.
"Ừm, xin lỗi đã làm phiền hai người, bọn em là fan của hai anh! Trận đâu kế tiếp bọn em nhất định sẽ đến cổ vũ cho hai anh!"
"Cám ơn!" Nhiếp Xuyên thấy có hơi ngượng.
"Có thể chụp ảnh chúng với hai anh không ạ?"
"Đương nhiên là được rồi!" Nhiếp Xuyên không chút nghĩ ngợi đã đồng ý, sau đó cậu mới nhận ra, đối phương còn yêu cầu cả Reese chụp ảnh chung nữa.
Reese gật đầu, trực tiếp kéo Nhiếp Xuyên đứng sát vào bên cạnh, tay trái khoác lên trên vai cậu.
Hai fan kia thì phân ra, một người đứng bên phải Reese, một người đứng bên trái Nhiếp Xuyên.
"Có muốn em gửi ảnh sang cho anh không?" Một trong hai cô gái hỏi Nhiếp Xuyên.
Nhiếp Xuyên vừa định trả lời, thì Reese đã lên tiếng trước: "Không cần, hai người cứ giữ đi.
Ảnh chụp chung của tôi và Nhiếp Xuyên đã nhiều đến mức bộ nhớ điện thoại không tải được nữa rồi."
Nói xong, lập tức móc cổ áo của Nhiếp Xuyên, kéo cậu đi thẳng.
"Ơ này, tại sao anh không muốn lấy ảnh chụp chung của em với anh?"
"Em muốn à? Đợi lát nữa về đến phòng, em có thể chụp nhiều một chút, kiểu mà fan không bao giờ có thể chụp được ấy."
Rõ ràng là giọng điệu thẳng băng không có cảm xúc gì, nhưng mà Nhiếp Xuyên vẫn biết đối phương đang trêu chọc mình.
"Muốn chụp tự anh đi mà chụp!"
"Sao vậy, em muốn có số điện thoại của fan nữ kia thế cơ à?"
Reese đột nhiên xoay người lại, hai người dừng ở trước cửa thang máy.
"Hả? Em muốn số điện thoại của fan nữ hồi nào?" Nhiếp Xuyên một lần nữa cảm nhận sâu sắc được cái sự lệch sóng giữa mình và Reese.
"Chẳng lẽ không đúng sao? Cô ta hỏi em có muốn ảnh hay không, em nói muốn.
Kế tiếp cô ta sẽ hỏi số điện thoại của em, em cũng