Biết rõ trong mười giây cuối cùng không thể nào cướp về được tám điểm này, Owen vẫn cứ liều lĩnh xông lên.
Chưa tới giây phút cuối cùng thì không thể từ bỏ, đây chính là sự cố chấp của một cầu thủ đối với chung kết NCAA.
Cho dù đã biết mình chắc chắn sẽ thắng, DK vẫn không buông lỏng việc phòng thủ.
Dường như đối với mỗi giây mỗi phút thi đấu, Owen đều có một sự cố chấp khó tả, mà mỗi một cầu thủ của DK cũng y như vậy.
Reese và Nhiếp Xuyên đồng loạt đuổi theo, Owen chạy xuyên qua khắp sân, kéo theo tầm mắt của khán giả toàn trường, đối với anh ta mà nói, thi đấu có thể thua, nhưng tuyệt đối không thể đánh mất vinh quanh và tôn nghiêm của CBU.
Khán giả đứng cả lên, sinh viên của CBU điên cuồng hò hét, gọi tên của Owen.
Những thành viên khác của CBU vốn đã chán nản cũng bám sát theo, sẵn sàng tiếp ứng cho Owen bất cứ lúc nào.
Owen chuyền bóng cho Wright ở bên cạnh, Ewing bám theo truy cản, Wright phát huy trình độ của một hậu vệ dẫn bóng hàng đầu, nhưng Ewing vẫn đeo bám sít sao.
Wright lắc người, đưa bóng sang cho tiền phong hàng trong Thomas.
Thomas dẫn bóng nhảy lên, khí thế kinh người bật về phía giỏ, bên phía DK, Carlo nhảy lên, không chút run sợ đập bóng xuống.
Bốn giây cuối cùng, CBU vẫn không từ bỏ, bóng vừa bị chém xuống đã bị Christen mang đi, truyền lại cho Owen, hai giây cuối cùng, Owen không để ý đến tất thảy, dốc toàn lực nhảy lên, mang theo nỗ lực cả một năm của toàn đội, anh ta dùng hết sức mình, Black Mount cũng nhảy lên, thời cơ không đúng.
Ở một bên khác, Nhiếp Xuyên bật lên, độ cao đạt đến ngang ngửa với Owen khiến khán giả không khỏi kinh ngạc.
Owen xoay người lại, thu bóng về, đổi sang tay trái, muốn lên rổ một lần nữa, nhưng Reese đã tới kịp, cánh tay nâng lên tựa như muốn đập nát tất cả tinh tú trên bầu trời đêm.
"Rầm ——" một tiếng, Reese triệt để đánh gãy cú lên rổ của Owen.
Tiếng còi báo hiệu hết giờ thi đấu vang lên, bên trong nhà thi đấu là một mảnh yên tĩnh.
Owen nhắm mắt lại, ngửa đầu lên, dùng sức thở ra một hơi.
Anh ta dường như đang cảm nhận ánh sáng của trận trung kết.
Trong trận chiến giành lấy vinh quang cao nhất này, CBU ở nơi chỉ còn cách đỉnh cao một bước nữa thôi, bị kéo xuống.
Bởi vì mười giây cuối cùng quá mức gay cấn và đặc sắc, mấy vị bình luận viên đã sớm quên đi nhiệm vụ của mình.
Lúc này Robert đứng dậy, dùng sức vỗ tay: "Làm tốt lắm CBU! UDK! Đây mới là một trận NCAA thực sự! Cho dù là giây cuối cùng cũng không buông bỏ quyết tâm cùng sự kiên trì của mình!"
Ingrid cùng Espenson cũng đứng dậy vỗ tay.
Tiếp theo đó, khán giả trên sân cũng đồng loạt đứng lên, vỗ tay cổ vũ cho cả hai đội bóng trong trận tranh tài này.
"Owen Whishaw khiến tôi phải nhìn cậu ta bằng một cặp mắt khác." Ceston lên tiếng nói.
"Hả? Em cứ nghĩ anh sẽ nói là UDK khiến anh nhìn bằng cặp mắt khác chứ! Trận này người thắng là UDK mà!" Ben nghiêng đầu sang nói.
"Một cầu thủ ưu tú, không chỉ cần có năng lực xuất chúng là đủ, mà càng cần mang đến cho đồng đội của mình sự kiên trì, quyết tâm không bỏ cuộc.
Owen Whishaw đã làm được điều đó, cậu ta giống như một mồi lửa, ở trong lòng các đồng đội khác thắp nên ánh áng, cho dù CBU thua trận đấu ngày hôm nay, nhưng một CBU như vậy, sang năm chắc chắn sẽ càng trở nên mạnh mẽ hơn, trở thành một đối thủ vô cùng đáng sợ." Ceston trả lời.
Ben gật đầu.
"Đúng vậy...!Mười giây cuối cùng, biểu hiện của Owen quả thực như muốn đốt cháy cái nhìn của mọi người."
Lúc này Carlo cùng Ewing đang mừng như điên, ôm chặt lấy nhau.
Ngay cả người chả mấy khi biểu lộ cảm xúc lên trên mặt như Black Mount cũng nhắm mắt lại, vẽ một dấu thập tự, cảm tạ Thượng Đế.
Nhiếp Xuyên cúi đầu nhìn bàn tay mình, tất cả những thứ này dường như cứ có cảm giác không thực.
Bóng rổ đối với cậu mà nói, giống như những bức vẽ nguệch ngoạc trên giấy của trẻ con, có lẽ cậu vẽ chỉ đỡ xấu hơn những người bình thường khác một chút mà thôi, nhưng Nhiếp Xuyên chưa bao giờ nghĩ mình có thể trở thành họa sĩ nổi tiếng thế giới như Van Gogh [1] hay là Monet [2].
Giờ phút này, cậu mới thực sự nhận ra rằng, bóng rổ đối với mình đã không còn là những nét bút nguệch ngoạc vô nghĩa nữa, mà nó là một loại mơ ước, một loại tồn tại không thể nào xóa đi khỏi cuộc sống của bản thân.
Nhóm du học sinh thì mừng điên rồi, thậm chí có rất nhiều người vốn không có hứng thú gì với bóng rổ cũng ở nhà lên mạng xem phát sóng trực tiếp trận đấu, nhìn thấy đồng hương của mình là Nhiếp Xuyên sẽ tiến vào trận chung kết giải bóng rổ sinh viên NCAA không hề kém cạnh với giải NBA thì đều không hẹn mà có cảm giác cùng chung vinh quang.
Bọn Wright rất phong độ tiến lên cùng các cầu thủ của DK bắt tay.
"Tôi không nên đánh giá thấp cậu, Ewing.
Khả năng kiểm soát bóng của cậu càng lúc càng lợi hại hơn.
Tôi không thể không lo lắng, chờ sang năm, ngoại trừ khả năng ném bóng ba điểm thần sầu ra, cậu liệu có thể có kỹ năng dẫn bóng tốt giống như Connor hoặc là Nhiếp Xuyên không, đến lúc đó sẽ không ai có thể theo phòng thủ cậu được nữa."
Ewing mỉm cười: "Cám ơn cậu đã chỉ cho tôi biết mình nên rèn luyện theo phương hướng nào.
Tôi sẽ cố gắng để sang năm mình có thể vượt qua hàng phòng ngự của cậu càng dễ dàng hơn."
Black Mount cũng cùng trung phong của CBU khoác vai bá cổ giao lưu kinh nghiệm bắt bóng bật bảng.
Carlo và Thomas là hai tiền phong hàng trong số một số hai trong giải sinh viên toàn quốc, lúc này đang cho nhau một cái ôm.
"Hey, Carlo, nếu DK đã thắng CBU thì nhớ phải thắng đến cuối cùng đấy.
Bại bởi quán quân nghe còn có lý, chứ bại bởi một đội thực lực yếu hơn thì chính là sỉ nhục đối với CBU."
"Cứ giao cho bọn này.
Không cần biết là UFR hay AZU sẽ chơi trận chung kết, bọn này nhất định sẽ cho bọn họ mở rộng tầm mắt!"
Mà ở giữa sân bóng, Reese đang đúng đối diện với Owen.
Owen vẫn đang ngước mặt lên, lúc này mới chậm rãi cúi xuống, nở một nụ cười: "Hey, cám ơn."
"Cám ơn cái gì?"
"Cám ơn cậu đã dốc toàn lực để phá bóng của tôi."
Nhiếp Xuyên không hiểu nổi nhìn Owen.
"Không cần cảm ơn, nếu là cậu, cậu cũng sẽ làm như vậy." Reese đáp.
Owen duỗi nắm đấm ra, cụng tay với Reese.
Một khắc đó, Nhiếp Xuyên cuối cùng cũng hiểu ý Owen muốn nói.
Trong mười giây cuối cùng kia, anh ta không cần Reese đồng tình, trái lại, toàn bộ cầu thủ của DK dốc toàn lực phòng thủ pha bóng không ảnh hưởng đến kết quả chung cuộc của của Owen, chính là sự tán thưởng với một đối thủ như CBU, cũng là tôn trọng lớn nhất dành cho họ.
Owen đi tới trước mặt Nhiếp Xuyên, dùng ngón tay gạt tóc mái đang xõa trước trán cậu.
Nhiếp Xuyên vô thức ngửa về phía sau tránh một chút, Owen mỉm cười: "Ha, nhóc con, cậu cao hơn rồi đấy."
Nhiếp Xuyên nghe thế lập tức toét miệng cười: "Ha ha! Có thật không! Tôi cũng cảm thấy như vậy đấy!"
"Nhưng sang năm chắc là không cao thêm được nữa đâu." Owen cố ý dội cho Nhiếp Xuyên một chậu nước lạnh.
Nhiếp Xuyên lơ đễnh cười: "Không sao, chỉ cần tôi có thể nhảy lên cao hơn, đủ sức phá bóng của anh là được rồi!"
Owen dùng sức dí đầu Nhiếp Xuyên một cái, làm cậu thiếu chút nữa bị dúi cho ngã sõng xoài.
"Xem ra, đối thủ trận chung kết của chúng ta chính là DK rồi." Ben mím môi ngó xuống sân, "Em thích Nhiếp Xuyên lắm! Thích xem cậu ấy chuyền bóng, xem cậu ấy nhảy lên, không biết lúc đối mặt với cậu ấy trên sân đấu sẽ là như thế nào nhỉ?"
Ngồi ở hàng trước, Relvin cùng các đồng đội của mình đứng lên.
Relivn nhíu mày trừng mắt nhìn Ben.
"Xem ra Ceston thật sự đã làm hư cậu rồi! Không biết trời cao đất rộng.
Ai nói đối thủ trong trận chung kết của DK nhất định là cậu?"
"A, UFR cũng ở đây xem nhỉ! Trận đấu gay cấn quá, tôi quên béng mất các cậu!" Ben ngại ngùng nói.
"Đi thôi." Ceston đã quay người đi về phía lối ra.
Ben vội vàng đuổi theo, hai người vừa đi vừa tiếp tục nói về trận đấu vừa rồi.
"Ceston, anh nói coi, trong số tất cả các thành viên của DK, người nào là đáng sợ nhất?"
"Đáng sợ nhất? Nếu như xem thường bọn họ, mỗi người đều sẽ rất đáng sợ." Ceston còn nói, "Không bằng em thử phân tích thực lực của mỗi một thành viên chủ lực của bọn họ đi."
"Reese thì không cần nói rồi, chính là cùng một cấp bậc với anh, mười hạng toàn năng.
Trước em còn cho là cậu ta chỉ am hiểu tấn công thôi, nhưng hôm nay lúc thấy cậu ta theo kèm một chọi một với Owen Whishaw em mới biết, cậu ta cũng là một thợ săn rất có kiên nhẫn, công thủ vẹn toàn."
"Hử, Ewing thì sao?"
"So với năm ngoái, Ewing...!Khác một trời một vực.
Mùa giải năm ngoái, nói thật là em không để cậu ta vào trong mắt đâu.
Tuy xác suất ném trúng rổ của cậu ta rất tốt, nhưng lại quá máy móc, không có sự phối hợp của hậu vệ dẫn bóng như Connor giúp chế tạo cơ hội, đối với em cậu ta chỉ là muỗi.
Nhưng xem trận đấu với CBU hôm nay, em phát hiện khả năng kiểm soát bóng của cậu ta đã có thể sánh ngang với một vài hậu vệ dẫn bóng tuyến đầu rồi, động tác giải trôi chảy tự nhiên, ngoài ra, cậu ta cũng chú ý hơn đến vị trí chạy không bóng.
Cậu ta không cần bị động chờ hậu vệ dẫn bóng hoặc những đồng đội khác tạo cơ hội cho nữa, mà tự mình tiến lên chớp lấy thời cơ! Hơn nữa, tốc độ ra tay ném rổ của cậu ta so với năm ngoái cũng nhanh