16/05/2021
Edit: Nhật Nhật
...
Sáng thứ bảy, Nhiếp Xuyên nằm trong phòng ngủ nhà mình ngủ thắng cẳng cho đến khi tự nhiên tỉnh. Đau nhức trên người hầu như đã biến mất hoàn toàn, cậu mở máy tính ra, vừa xem video, vừa học chuyền bóng ở trong phòng.
Sau một giấc ngủ trưa ngắn, cậu nghe thấy giọng mẹ Nhiếp từ phòng khách truyền tới: "Tiểu Xuyên! Tiểu Xuyên! Bạn học của con đến đón này! Nói là muốn dẫn con đi Party gì đó?"
"Dạ? Ai ạ?" Nhiếp Xuyên đi tới phòng khách, lập tức nhìn thấy Carlo mặc một thân âu phục màu lam đậm đang nhàn nhã ngồi trên ghế salon, hai cái chân dài đến độ Nhiếp Xuyên chỉ muốn kiếm con dao chặt phăng đi cho đỡ ngứa mắt.
Chỗ chết người nhất chính là, cái tên này còn tự nghĩ là mình đẹp trai, nháy mắt một cái với Nhiếp Xuyên.
Mẹ Nhiếp đi đến bên cạnh Nhiếp Xuyên, nhỏ giọng nói: "Cậu bạn học này của con thật là đẹp trai! Trông cứ như Jude Law [1] ấy!"
Nhiếp Xuyên 囧, Carlo và Jude Law cách nhau cùng hơi xa rồi đi?
"Carlo, sao anh tìm được nhà của tôi vậy?"
"Chu Bân nói cho tôi biết đó."
Tên Đại Bân kia đúng là tên phản đồ!
"Đi thôi."
"Đi đâu?"
"Party bể bơi chứ đâu!" Biểu tình trên mặt Carlo lúc này chính là "Sao cậu có thể quên chuyện này".
"Tôi không đi, tôi muốn ở nhà học bài."
"Cậu không đi thì còn gì vui nữa! Black Mount không đi, Reese cũng không đi, Chẳng lẽ muốn anh với Ewing, hai người đến Party oánh lộn với nhau sao?"
Nhiếp Xuyên: "..."
"Cậu xem, ngay cả quần bơi anh cũng chuẩn bị cho cậu rồi này!" Carlo lôi từ phía sau ra một cái hộp, mở ra ngay trước mặt mẹ Nhiếp và Nhiếp Xuyên, một cái quần bơi màu đen được lắc lắc giơ lên, "Không tệ đúng không! Vốn anh định lấy cho cậu một cái in hình vịt vàng cơ, nhưng mà Ewing nói cậu mà thấy cái đó nhất định sẽ đánh anh!"
"Tôi hiện giờ cũng muốn đập cho anh một trận!" Nhiếp Xuyên tức giận ném phăng cái quần bơi trong tay đối phương đi.
"Chúng ta đi thôi!" Carlo nhỏ giọng nói, "Cậu mà không đi với anh, là anh sẽ ở lại đây ăn cơm tối với mẹ cậu đó!"
Mắt thấy mẹ Nhiếp đúng là đang muốn đi chuẩn bị bữa tối, Nhiếp Xuyên vội hô to một tiếng: "Mẹ —— Con với bạn tối nay ra ngoài chơi! Buổi tối không cần phần cơm cho con đâu!"
"Há, không ăn ở nhà à con!"
"Vâng, không ăn đâu ạ!"
Nhiếp Xuyên vội vội vàng vàng lôi Carlo ra khỏi nhà.
Vừa lái xe, Carlo vừa cười như thể chồn hôi mới trộm được gà con.
"Có phải cậu lo Reese sẽ đến buổi Party nên mới không muốn đi không?"
Nhiếp Xuyên không nói gì.
"Cậu đừng lo, Reese sẽ không đi đâu. Nếu là hội thảo nghiên cứu gì gì đó, nói không chừng cậu ấy còn cảm thấy hứng thú chút." Carlo vỗ tay cái độp, "Hey, người anh em, đại học không phải là chỉ có cắm đầu vào mấy quyển sách tham khảo dày cộp đâu, cậu phải học được cách hưởng thụ cuộc sống!"
Nhiếp Xuyên liếc xéo anh ta một cái.
Ngay khi Carlo đưa cậu đến địa điểm tổ chức party bể bơi, Nhiếp Xuyên hoàn toàn đơ luôn.
Hóa ra đội trưởng đội cổ vũ là con gái nhà giàu, cha là một đại gia trâu bò ở phố Wall, ở đây cũng có một biệt thự riêng.
Phía sau biệt thự là một cái bể bơi siêu to khổng lồ.
Nhiếp Xuyên vừa mới đi đến gần, đã nghe được tiếng nhạc Rock n Roll ầm ĩ, trong không khí là mùi bia và mùi thức ăn.
Bên cạnh bể bơi, thật sự có không ít cô gái đang mặc bikini dạo quanh.
Cách đó không xa còn có một ban nhạc, đang mặc quần bơi đàn ghita.
"Có giống cảnh tượng thường được chiếu trên tivi không?" Carlo cười hỏi.
"Không giống lắm." Nhiếp Xuyên mở to hai mắt.
"Không giống chỗ nào?"
"Không có cô thỏ."
"Vậy chắc anh và cậu không xem cùng một bộ phim rồi." Carlo tổng kết nói.
Celine thoáng nhìn thấy Carlo, bèn cầm bia đi tới, đưa một chai cho anh ta: "Hey, chỉ có anh đến thôi sao?"
"Ewing chắc là sẽ tới, nhưng Black Mount với Reese thì không." Carlo nhận chai bia, uống một hớp lớn.
Tuy là Nhiếp Xuyên hoàn toàn không có hứng thú gì với bia bọt, nhưng mà khi Celine đưa cho cậu một lon Coca, cậu vẫn thấy trong lòng có chút chán nản.
"Hey, Allen, hôm này hãy chơi thật vui nhé!"
Đầy bể bơi đều là mỹ nữ bikini, nhưng sau khi biết không một ai trong số họ có hứng thú với mình, rốt cuộc Nhiếp Xuyên cũng dần cảm thấy vô vị buồn tẻ.
Mà cái tên Carlo này thì đang cùng mấy cô gái trong đội cổ vũ trò chuyện rôm rả, hoàn toàn vứt Nhiếp Xuyên ra sau đầu.
Nhiếp Xuyên cắt một miếng bánh ngọt, ngồi ở trong góc nhìn đám người đang nhảy nhót uốn éo trong tiếng nhạc, chơi mấy trò chơi nhàm chán, giống như cậu là khán giả đang xem một bộ phim tẻ nhạt vậy.
Ăn xong bánh ngọt, Nhiếp Xuyên ngán ngẩm chống cằm, chờ bữa tiệc này kết thúc.
Bỗng nhiên một thanh sô cô la chọc vào bên má cậu, Nhiếp Xuyên nâng mắt nhìn sang, vậy mà lại là Reese.
Cậu giật mình, suýt chút nữa đã té nhào từ trên ghế xuống!
"Anh... Sao anh lại ở đây?"
Reese không trả lời cậu, chỉ kéo cái ghế ở đối diện ra ngồi xuống.
Màn đêm đã buông xuống, bể bơi được ánh đèn chiếu sáng ngời, mà vị trí của Nhiếp Xuyên và Reese đang ngồi lại khuất trong bóng tối.
"Cậu lẽ ra phải biết những kiểu hoạt động như thế này không thích hợp với mình."
"Hả?"
"Cậu không thể điên cuồng, cũng không thể phóng túng." Thanh âm của Reese phảng phất như thấm đẫm hơi rượu và cả sự ngọt ngào, so với bất cứ cái gì Nhiếp Xuyên quen thuộc đều chân thực hơn.
Reese không mặc quần bơi khoe dáng như những người khác, cũng không dùng cái gì mà đường nhân ngư để hấp dẫn các cô gái.
Anh ta vẫn trước sau như một, mặc một chiếc áo khoác thể thao, bên dưới là quần bóng rổ, một đôi chân dài đến độ khiến người ta luôn có cảm giác tầm mắt mình không đủ xa để nhìn đến tận cùng, đặc biệt là bắp chân, vừa dài vừa thẳng, đường cong bắp thịt vô cùng xinh đẹp, bên trong có một loại sức bật khó mà dùng lời để diễn tả.
Ít nhất trong mắt của Nhiếp Xuyên, Reese mặc đồ thể thao so với mấy tên mặc quần bơi đang nô đùa ầm ĩ dưới bể thì có sức hấp dẫn hơn nhiều.
Nhiếp Xuyên ngây ngốc xé vỏ thanh sô cô la ra, nhét vào trong miệng.
Reese không nói thêm lời nào.
Nhiếp Xuyên không ngừng tự hỏi trong lòng, tại sao Reese lại đến đây?
"Cậu đang nói cái gì?" Reese quay mặt lại hỏi.
"Không có."
"Cậu nghĩ là tôi cũng ngu ngốc giống Carlo?"
Tại sao cứ phải nói trắng ra như vậy