07/06/2021
Edit: Nhật Nhật
...
"Được rồi, Nhiếp Xuyên, đi nào —— tới nhà ăn ăn sáng đi! Không biết nhà ăn Châu Á trong trường có sủi cao tôm với xíu mại không ha!"
Có lẽ cảm giác được bầu không khí có hơi cứng nhắc, Carlo lên tiếng, cố gắng làm bầu không khí sinh động hơn.
"Ừm... Reese, cùng đi ăn sáng nhé?"
"Ừ, đi thôi."
Ba người thong thả đi vào nhà ăn Châu á, Nhiếp Xuyên biết Carlo giống Ewing đều thích ăn bánh bao xá xíu với xíu mại, cho nên đặc biệt chọn mấy món Quảng Đông.
Nhiếp Xuyên còn gọi thêm cho mình một cốc sữa tươi nữa, cậu cầm cốc uống một ngụm lớn, tức thì sữa dính một vòng trắng trắng quanh mép.
Carlo bật cười: "Cậu đang dóng giả ông già Noel hay là ông già KFC thế?"
Nhiếp Xuyên không để ý đến anh ta, tìm trong túi một hồi, phát hiện mình không mang giấy ăn, bèn thè lưỡi liếm quanh mép một vòng.
Carlo cười càng dữ hơn: "Tôi thấy Allen đặc biệt thích hợp làm vật biểu tượng của đội bóng rổ của chúng ta đấy!"
Nhiếp Xuyên lườm anh ta một cái, Reese ngồi đối diện cậu vươn tay ra, nhẹ nhàng chấm một tờ giấy ăn lên miệng Nhiếp Xuyên.
"Cảm ơn." Nhiếp Xuyên nở một nụ cười tươi rói với đối phương.
Tuy là thỉnh thoảng cậu có hơi sợ Reese, nhưng mà đúng là nhiều lúc Reese đối với cậu rất... Thân thiện, đại khái là thế đi...
Tầm mắt của Nhiếp Xuyên lướt qua vai Reese, thấy Celine. Cô ngồi ở phía sau Reese, xoay người lại, dùng một loại ánh mắt mong chờ nhìn bóng lưng đối phương. Ánh mắt như vậy khiến trong lòng Nhiếp Xuyên không hiểu sao cảm thấy vô cùng đau đớn.
Nhiếp Xuyên không biết tại sao Celine lại chọn đến nhà ăn Châu Á để ăn sáng, chẳng qua là khi tầm mắt của cậu và Celine đụng nhau, Celine đã lập tức quay đầu đi, giống như hai người vốn chẳng quen biết gì nhau.
Nhiếp Xuyên khẽ thở dài trong lòng một hơi. Tuy là cậu giận Celine luôn lợi dụng cậu để mời mọc hoặc là tiếp cận với Reese, nhưng Celine vốn cũng không làm gì sai, cô ấy chỉ là yêu thích Reese mà thôi.
"Này, Allen." Carlo đột nhiên dùng vai huých nhẹ Nhiếp Xuyên một cái.
"Làm gì vậy? Bánh bao xá xíu của tôi suýt nữa thì rơi mất rồi."
"Ngày hôm nay, lúc chạy bộ với cậu, anh mới phát hiện, nếu chỉ nói đến tỷ lệ dáng người, thì chân cậu dài thật đấy."
"Đương nhiên rồi."
Nhiếp Xuyên nghĩ thầm trong bụng, tôi cũng có phải Võ đại lang [1] đâu.
"Nếu cậu mà là con gái, nhất định sẽ là một mỹ nhân Phương Đông chân dài." Carlo hơi ngước đầu, rơi vào trong ảo tưởng của bản thân.
Nhiếp Xuyên nghe mà nổi hết cả da gà da vịt trên người, nhưng đã có người cốc lên đầu Carlo trước cậu một bước.
"Đừng có lãng phí thời gian nghĩ mấy cái ảo tưởng viển vông không có thật đấy." Reese lạnh lùng mở miệng.
Carlo bưng cái trán đau nhức của mình, nói: "Sao ông cũng cốc đầu tôi nữa! Mấy người đều bị Ewing dạy hư hết rồi à?"
"Đáng đời." Nhiếp Xuyên cúi đầu, nhỏ giọng nói bằng tiếng Trung.
"Á à! Allen, cậu nói gì anh nghe không hiểu! Nhưng mà anh biết nhất định Reese nghe hiểu!" Carlo nghiêng người dán sang phía Reese, "Này, này, Allen vừa nói gì đấy?"
"You deserve." Reese dùng giọng điệu hờ hững không mang theo bất cứ tâm tình gì, nói ra câu này, làm Nhiếp Xuyên cảm thấy vô cùng sảng khoái.
" Ầy, xem ra huấn luyện viên cho hai người tập luyện cùng nhau làm hai người càng ngày càng ăn ý đó! Không được, cuối tuần này tôi cũng phải đòi huấn luyện viên Gordon cho mình tham gia chung!"
"Cậu quá dư thừa." Reese thờ ơ đáp lời.
Carlo lộ ra biểu tình trông hết sức mờ ám, chỉ tay vào Reese nói: "Á à, tôi biết rồi, ông không muốn tôi đến làm kỳ đà cản mũi chứ gì? Hôm nay cũng là ông xoa bóp chân cho Allen! Ông thực ra rất hưởng thụ cảm giác được chạm vào bắp chân của cậu ấy có phải không?"
Nhiếp Xuyên trừng mắt, vội vàng bịt miệng Carlo lại: "Anh muốn chết à! Nói lung tung cái gì thế!"
Cẩn thận Reese bẻ gãy tay anh bây giờ! Cái tên ngu ngốc này!
Carlo lộ ra vẻ mặt đắc ý, cái tên này chính là muốn thấy bộ dạng Reese nổi giận.
Nhưng Reese không có chút gì là có vẻ đang tức giận, chỉ thong thả ăn nốt miếng xíu mại của mình, đứng dậy, một tay chống ở mép bàn, cúi người về phía Carlo.
Khóe môi anh ta lúc này nở một nụ cười khiến người ta nhìn vào là tim đập không phanh, nhưng đáy mắt lạnh như băng lại làm cho Carlo vô thức lùi về phía sau một chút.
"Đúng thế đấy, tôi rất hưởng thụ cảm giác khi chạm vào bắp chân Nhiếp Xuyên."
Carlo hơi nhếch miệng, nhưng lại chẳng thể nói ra lời.
"Cho nên nếu có ai đó khác ngoài tôi chạm vào cậu ấy, tôi sẽ bẽ gãy tay người đó. Cậu có muốn thử một chút không?"
"Không... Không cần đâu... Ha ha ha.. Ha ha..."
"Vậy được rồi." Ngón tay Reese búng lên trán Carlo một cái, vừa giống như đang cảnh cáo, vừa như lời ban nãy chỉ là nói đùa.
Sau đó anh ta đứng thẳng dậy, đút tay túi quần, nở một nụ cười tinh nghịch.
"Hai người ăn tiếp đi, tôi về đi tắm."
Nói xong, anh ta quay người rời đi.
Carlo vỗ vỗ ngực, thở một hơi dài thườn thượt: "Má ơi —— Cái tên Reese này nói đùa... Thật sự chả có tí hài hước nào cả."
"Ai bảo anh nói lung tung! Nếu có người nói anh thích ôm chân của một thằng con trai khác, anh lại chả tẩn cho đối phương một trận ấy à?" Nhiếp Xuyên đấm một cú thật mạnh vào ngực Carlo, "Lần sau mà anh còn lấy tôi ra để so sánh với con gái, tôi cũng sẽ đánh anh."
"Anh biết rồi! Nhưng mà Allen này, đường nét chỗ bắp chân cậu thực sự rất đẹp đấy..."
"Anh còn dám nói nữa!" Nhiếp Xuyên nổi giận.
"Anh có nói lung tung đâu! Ngày hôm nay lúc chạy bộ buổi sáng ấy, mấy cô gái đều nhìn chằm chằm vào bắp chân cậu, còn nhìn rất lâu nữa!"
"... Thật không?"
"Thật đấy!" Carlo gật đầu, "Chỉ cần cậu tiếp tục chơi bóng rổ, đường nét bắp chân sẽ càng kéo dài, cơ bắp trông cũng ngày càng đẹp hơn! Hơn nữa không giống kiểu cơ bắp nhìn được mà không xài được tập ra trong phòng gym đâu, là cơ bắp thực sự có sức mạnh ấy!"
Trong lòng Nhiếp Xuyên hơi hơi có cảm giác mừng thầm.
Xế chiều, sau khi kết thúc tiết học, Nhiếp Xuyên cũng không vì chuyện bị chuột rút lúc sáng, mà nghỉ không tập luyện, vẫn cũng Reese tập đón bóng như bình thường.
Reese điều chỉnh lại tốc độ của máy phát bóng tự động, cũng giảm bớt cường độ tập luyện những bài tập khác của Nhiếp Xuyên.
Tám giờ tối, Nhiếp Xuyên ngồi ở rìa sân bóng nghỉ ngơi, thần kinh toàn thân đều trở nên lười nhác.
Thật muốn nằm luôn xuống đây đánh một giấc!
Nhưng mà Nhiếp Xuyên biết, Reese nhất định sẽ bắt cậu phải quét dọn sạch sẽ sân bóng, vì vậy trong lòng cảm thấy như bị hãm hại vậy!
Nhưng điều khiến Nhiếp Xuyên không thể ngờ tới chính là, Reese vậy mà tự mình động thủ dọn dẹp sân bóng, đẩy máy phát bóng tự động về lại vị trí cũ, không hề có ý định gọi Nhiếp Xuyên dậy làm.
Trên mặt Nhiếp Xuyên không lộ vẻ gì, nhưng trong lòng lại vui như mở cờ: Ha ha ha ha! Anh cũng cảm thấy chuyện anh bắt tôi làm huấn luyện gần đây quá vô nhân đạo, cho nên mới thấy có lỗi đúng không.
Vừa lúc đó, điện thoại của Nhiếp Xuyên vang lên, là mẹ Nhiếp gọi tới.
"A lô, mẹ." Nghe được giọng má mi thân yêu, Nhiếp Xuyên giờ mới nhớ ra cả tuần rồi cậu chưa gọi về nhà cuộc nào.
Hai người trò chuyện mấy chuyện linh tinh trong nhà, tỷ như công việc của ba Nhiếp dạo này thế nào, tỷ như con cái nhà ai nhà ai cũng sắp sửa sang Mỹ học.
"Mẹ, tối nay mẹ nấu món gì ngon đấy?"
"Mì canh xương ống mà con thích nhất đấy."
Nhiếp Xuyên nghĩ đến bắp chân bị chuột rút lúc sáng của mình, theo bản năng xoa xoa nó hai cái.
Thèm uống canh xương hầm quá đi mất, vừa ngon lại vừa bổ sung được canxi.
Nhiếp Xuyên nuốt nước miếng cái ực, trong lúc đó, Reese đã quét dọn sạch sẽ sân bóng.
"Đi thôi,."
"A, được."
Reese lái xe, vừa đi đến cổng trường học, Nhiếp Xuyên lại đột nhiên kêu lên: "Reese, chờ chút đã! Tôi muốn xuống đây một tí!"
Reese dừng xe, Nhiếp Xuyên đi tới cửa hàng hoa bên cạnh trường, nhân viên cửa hàng đang thu dọn, chuẩn bị đóng cửa.
"Hey, chào buổi tối, tôi muốn đặt một bó hoa, thứ sáu có thể gửi đi giúp tôi được không?"
"Vậy cậu muốn đặt hoa gì? Hoa hồng nhé? Hoa hồng đỏ của tiệm chúng tôi rất tươi đấy."
"Không, không cần hoa hồng." Nhiếp Xuyên cúi đầu, cười gượng.
Hoa hồng quá bắt mắt.
"Có hoa kim ngư thảo với hoa cẩm tú cầu không?"
"Đương nhiên là có rồi."
"Vậy lấy hai loại này đi."
Nhân viên ghi lại đơn đặt hàng của Nhiếp Xuyên.
Lúc cậu quay ra thì thấy Reese đang đứng khoanh tay ở cạnh cửa của tiệm hoa.
Anh ta không phải vẫn ở trên xe à, sao đã vào trong tiệm hoa từ lúc nào rồi?
"Để đưa cho cô gái tên là Celine đó à?"
"Đúng, tôi không phải đã nói với anh, tối thứ sáu là sinh nhật của cô ấy rồi à?"
"Cậu sẽ đi sao?" Thanh âm của Reese dường như được ánh đèn đường trắng muốt phía sau làm tăng thêm hơi lạnh.
"Tôi không đi đâu. Tôi đã làm cô ấy ghét rồi." Nhiếp Xuyên nhún vai bất lực.
"Cậu tặng hoa cho cô ta, cô ta sẽ thích cậu à?"
"Làm sao có chuyện đó được." Nhiếp Xuyên bật cười rồi thở dài một hơi.
"Tôi giúp cậu đưa hoa đến đó." Reese hất hất cằm ra hiệu.
"Hả?" Nhiếp Xuyên không biết cậu có nghe nhầm không nữa.
"Cậu thích hoa kim ngư thảo à?"
Reese đi tới, liếc nhìn đơn đặt hàng của Nhiếp Xuyên.
"Đúng vậy, tôi thích loại hoa này. Nhưng Celine chắc là càng thích hoa hồng hơn đi."
"Vậy tại sao cậu không mua hoa hồng tặng cô ta?"
"Bởi vì... Tôi không mong cô ấy sẽ thích mình, có lẽ là vậy." Nhiếp Xuyên cúi đầu, đút tay vào túi quần, đi về phía cửa.
Có lẽ Chu Bân nói không sai, mấy cô gái tóc vàng mắt xanh gì đó căn bản là không cùng thế giới với cậu.
"Anh sẽ thực sự đi tặng hoa thay cho tôi à?"
"Nếu tôi đi đưa hoa giúp cho cậu, thì từ giờ trở đi, cậu có thể không thích cô ta nữa không?"
"Tôi... Tôi làm sao có thể làm vậy được!"
Nhiếp Xuyên phát hiện, tối nay Reese thực sự rất khó hiểu.
Đương nhiên, bình thường cậu cũng chả tài nào hiểu được suy nghĩ của anh ta.
Hơn nữa, chuyện cậu có thích Celine hay là không thì có liên quan gì đến Reese chứ?
Reese không nói gì, đi thẳng lên xe.
"Từ đã, vậy anh vẫn đi đưa hoa giúp tôi chứ?" Nhiếp Xuyên hỏi lại, không dám chắc lắm.
"Tôi sẽ đi."
"A, vậy cám ơn anh nhiều!"
Nếu Reese tới, chắc là Celine sẽ tha thứ cho cậu thôi nhỉ.
Cánh tay Reese khoác lên cửa sổ xa, nhìn Nhiếp Xuyên, môi anh ta chậm rãi nhếch lên thành một nụ cười, còn mang theo chút cảm giác nguy hiểm.
"Bởi vì tôi có thể nói cô ta không được thích cậu."
"Hả? Gì cơ?"
Nhiếp Xuyên còn chưa kịp tiêu hóa xem lời Reese nói có ý gì, thì đối phương đã lái xe nghênh ngang rời đi.
Lẽ nào Reese cũng thích Celine à?
Không thể nào, nhìn cái thái độ coi Celine thành không khí của người này, cô ấy hẳn là không phải chén trà* của anh ta...
*Chén trà ở trong tiếng Quảng Đông nghĩa là người thương
Hay là Reese đang đùa giỡn với cậu? Giống như lúc anh ta nói đùa với Carlo trong nhà ăn lúc sáng.
Cứ như vậy, Nhiếp Xuyên mang theo một bụng khó hiểu đi về ký túc xá của mình.
Buổi chiều ngày hôm sau, lúc Nhiếp Xuyên từ thư viện quay về phòng thì phát hiện trong phòng nhiều ra một cái bình giữ ấm.
Cậu mở nắp bình giữ ấm ra, phát hiện bên trong chính là canh hầm xương ống! Mùi thơm xông thẳng lên mặt, làm Nhiếp Xuyên vội nuốt nước miếng ực một cái.
Cậu ôm cái bình, uống ừng ực mấy ngụm lớn liền.
"Wow, uống ngon quá má ơi!"
Lúc này Chua Bân từ trong phòng tắm đi ra, Nhiếp Xuyên lập tức hỏi: "A Bân, có phải mẹ tôi tới đây không?"
"Không có, sao tự nhiên ông lại hỏi vậy?"
"Thế... Ở đây sao lại có canh xương ống hầm?"
"Reese đưa tới đó." Chu Bân đáp.
"Reese..." Nhiếp Xuyên trợn tròn mắt, cậu nhấc bình giữ ấm lên, nhìn trên dưới trái phải hết một lượt, "Nhưng mà cái bình giữ ấm này nhìn thế nào cũng thấy là cái ở nhà tôi mà."
"Thật sự là Reese mang tới cho ông đấy. Không phải hôm qua ông bị chuột rút à? Chắc là do hai hôm nay lượng vận động của ông khá lớn, hơn nữa ông lại còn đang cao lên nữa. Cho nên cần bổ sung thêm canxi."
Nhiếp Xuyên nghĩ một chút, sao Reese lại biết cậu muốn uống canh xương ống nhỉ?
A, nhớ ra rồi, chắc là hôm qua lúc cậu ngồi ở cạnh sân bóng nói chuyện điện thoại với mẹ, Reese nghe được?
Nhiếp Xuyên bèn gọi một cú về cho mẹ.
"Mẹ, có phải mẹ nấu canh xương ống cho con không mẹ?"
"Ừ. Sáng sớm nay, cái cậu bạn học tên là Reese của con đó, đi ngang