"Hả? Ông có chắc không?" Carlo nghĩ sao cũng thấy Reese không phải người thích hợp làm hướng dẫn viên du lịch.
Nhiếp Xuyên cũng nhìn sang.
Nếu đi ra ngoài chơi, cậu thà đi với người rớt não như Carlo còn hơn, ít ra bầu không khí cũng thoải mái.
Nhưng mà đi cùng Reese...!Chơi được cái quỷ gì chứ!
"Ừm." Reese gật đầu.
Nhiếp Xuyên không thể làm gì khác hơn là lùi lại một bước nhờ người khác, cậu nhìn về phía Carlo: "Vậy Carlo, anh có muốn đi cùng luôn không?"
Carlo lắc lắc đầu: "Anh không có hứng thú với...!mấy chỗ như Phố Wall hay tượng nữ thần tự do.
Cậu cứ từ từ mà chơi."
So với mấy điểm du lịch kiểu đó, Carlo càng thích đi dạo trung tâm thương mại hoặc là quán bar, được bao quanh bởi người đẹp hơn!
Đúng là cái tên không có nghĩa khí chỉ biết dùng nửa người dưới để suy nghĩ!
"Được rồi..." Trong lòng Nhiếp Xuyên thấy vô cùng mất mát.
Ăn xong bữa trưa, Nhiếp Xuyên cúi đầu đi theo phía sau Reese, lúc ra khỏi cửa, đầu cậu tí nữa thì đã đập lên lưng của đối phương.
Reese dừng lại, xoay người lạnh nhạt hỏi cậu một câu: "Nếu cậu không muốn tôi dẫn đi thì có thể tự đi, hoặc là quay về khách sạn nghỉ ngơi cũng được."
"Không có! Không có! Tôi chỉ đang nghĩ hình như điện thoại của mình chụp ảnh không được nét lắm, tôi còn muốn chụp mấy tấm ảnh nhìn rõ mặt một chút để đăng facebook nữa, như vậy mấy người bạn học trong nước của tôi cũng thấy được." Nhiếp Xuyên cố sống cố chết nghĩ ra cho mình một lý do.
"Độ phân giải điện thoại của tôi cao hơn cái của cậu."
"Hả? Ừ."
Có vậy tôi cũng không dám nhờ anh chụp ảnh cho đâu!
Đúng thế, đến các điểm du lịch nổi tiếng là phải chụp ảnh, Nhiếp Xuyên cậu chính là một tên phàm tục như thế đó!
Chỗ này vốn rất gần với phố Wall, ngay cả xe buýt cũng không cần ngồi.
Nhiếp Xuyên đi theo Reese, New York vốn là một thành phố của sắt thép bê tông, Nhiếp Xuyên rất thích bầu không khí hiện đại ở đây, có khi thấy màn hình led ở trung tâm thương mại phát quảng cáo, cậu cũng sẽ không nhịn được dừng lại xem một lúc lâu.
Mỗi khi cậu quay người lại, sợ là Reese đã mặc kệ cậu tự đi trước một mình, thì lại phát hiện đối phương vẫn đứng cạnh nhìn cậu.
Trên mặt không có bất cứ biểu cảm gì, không nhìn ra là đang thiếu kiên nhẫn hay là cười nhạo thanh niên Nhiếp Xuyên, nhà quê lên tỉnh, anh ta chỉ đơn giản nhìn vậy mà thôi.
Mà mỗi khi Nhiếp Xuyên quay lại nhìn, anh ta sẽ dời tầm mắt của mình, tiếp tục đi về phía trước.
Khi bọn họ đi tới một cửa tiệm bán sô cô la, Reese đột nhiên dừng bước.
"Có muốn vào mua một ít không?" Reese hỏi.
Hai tay anh đút trong túi quần, đứng ở ngoài của tiệm sô cô la, trông cứ như người mẫu đang chụp ảnh quảng cáo vậy.
Nhiếp Xuyên hoàn toàn không học được.
"Sô cô la?" Nhiếp Xuyên hớn hở, cậu từ đằng xa đã nhìn thấy tiệm này rồi, nhưng mà cậu cảm thấy Reese là kiểu người chỉ hướng thẳng đến đích đến của mình, đi lướt qua luôn, không giống như người khác thích dừng lại ngó ngang ngó dọc.
"Ừ.
Ông chủ tiệm này là người Bỉ, đã bán sô cô la làm thủ công ở New York rất nhiều năm rồi.
Tuổi đời của tiệm này còn lớn hơn cả tôi nữa."
"Vậy tôi muốn vào xem!" Nhiếp Xuyên xoay người, đẩy cửa đi vào tiệm.
Reese đút tay trong túi, thong thả đi theo sau cậu.
Hình dáng của những viên sô cô la trong tiệm không vuông vắn như loại bán trong siêu thị, nhưng thoạt nhìn có vẻ rất ngon, hình dạng cũng rất tròn trịa.
Từ loại sô cô la sữa bình thường nhất cho đến loại sô cô la truffle, tầm mắt đi đến đâu, Nhiếp Xuyên nuốt nước miếng đến đó, sau đó cậu phát hiện, giá sô cô la trong tiệm thực sự có hơi đắt.
"Cậu thích loại nào?" Tiếng của Reese từ bên tai truyền đến, mang theo cả hơi thở ấm áp.
Nhiếp Xuyên nghiêng mặt, chóp mũi suýt chút nữa quẹt lên gò má đối phương, lúc này cậu mới phát hiện hoá ra Reese cách mình gần như vậy?
Nhanh chọn cho xong đi! Reese nhất định không muốn phải chờ đợi.
"Ừm...!Sô cô la sữa với sô cô la vị chuối đi!"
"Loại nhân rượu rum cũng không tồi.
Sô cô là truffle là món đặc sản ở đây đấy." Reese hờ hững nói.
Nhiếp Xuyên trong lòng muốn rơi lệ.
Nếu tan học xong cậu không phải dành thời gian tập bóng, thì cậu có thể đi làm thêm giống như Chu Bân với A Mao rồi, kiếm thêm được không ít tiền tiêu vặt đó.
"Sô cô là truffle đắt lắm, tôi chỉ mua được một cái thôi.
Nhưng mà loại sô cô la sữa với vị chuối tôi có thể mua được mấy cái." Nhiếp Xuyên thành thật nói.
Reese nhìn về phía nhân viên cửa hàng, cách tủ thủy tinh chỉ một loạt: "Mấy loại này mỗi loại cho tôi ba phần."
"Thưa anh, sô cô la của tiệm chúng tôi không có sử dụng chất bảo quản, cho nên trong vòng một tuần phải ăn hết.
Anh lấy thế có hơi nhiều quá không?" Nhân viên cửa hàng tốt bụng nhắc nhở.
"Không đâu."
Nhiếp Xuyên nghĩ thầm, hay là Reese muốn mua về cho mọi người cùng ăn nhỉ?
Nhân viên cửa hàng gói kỹ số sô cô la Reese đã chọn, xách tay cũng rất tiện.
"Đi thôi." Tay Reese vòng qua sau gáy Nhiếp Xuyên, vỗ nhẹ lên vành tai cậu một cái.
"Ơ, tôi còn chưa mua mà!"
"Tôi không phải mua cho cậu rồi đây à?" Reese móc cổ áo đằng sau của Nhiếp Xuyên, lôi cậu ra khỏi cửa tiệm sô cô la.
"Mua cho tôi á?"
"Lấy kiểu của cậu, có khi chưa về đến trường đã ăn hết rồi ấy chứ?" Reese hờ hững nói.
"Anh thật sự mua cho tôi à? Đắt lắm đó!" Nhiếp Xuyên hỏi lại thêm một lần nữa.
Reese liếc mắt nhìn Nhiếp Xuyên một cái: "Nếu không tôi đi trả lại?"
"Không cần, không cần!"
Nhiếp Xuyên vươn tay muốn lấy túi sô cô la, nhưng Reese lại giơ nó lên cao, động tác của họ giống như là đang chơi bóng rổ vậy.
Mấy người đi ngang qua không khỏi mỉm cười đầy ẩn ý.
"Trước khi đi ngủ không được ăn sô cô la, có biết chưa?"
"Tôi có ăn hết chỗ đó cũng không bị béo đâu mà."
"Ý tôi là, phải đánh răng."
"...!Được rồi."
Bọn họ đi một hồi, cuối cùng cũng đã đến khu phố Wall trong truyền thuyết.
Nhiếp Xuyên nhìn con phố hẹp tí ti ngẩn người: "Đây là phố Wall đấy à?"
"Ừm."
"...!Không phải nói tập đoàn Morgan [1], tập đoàn DuPont [2] và sở giao dịch chứng khoán Mỹ [3] đều ở đây à?"
"Hiện giờ chỉ còn ngân hàng dự trữ liên bang NewYork [4] thôi."
"Ồ."
"Tinh hoa ẩn bên trong chứ không phải cái phô ra bên ngoài." Reese dùng tiếng Trung nói.
Nhiếp Xuyên đột nhiên sợ hãi thốt lên, cậu hỏi: "Reese, anh học tiếng Trung của ai vậy?"
"Mẹ tôi."
"Mẹ anh là người Trung Quốc à?"
"Không phải.
Bà ấy học đại học chuyên ngành văn hóa Châu Á, trước năm tuổi, tôi sống ở Trung Quốc."
"Ồ! Chả trách anh nói tiếng Trung lại tốt như vậy!" Nhiếp Xuyên vô cùng kính nể vỗ vỗ vai Reese.
"Cậu cũng học nói tiếng Anh cho tốt đi."
"..."
Cậu không có nói gì quá đáng mà.
Reese dẫn Nhiếp Xuyên thong thả đi dạo ở phố Wall, Nhiếp Xuyên phát hiện, chỉ cần tâm trạng bình tĩnh lại là cậu có thể cảm nhận được bầu không khí giống như trong phim điện ảnh ở đây.
Cậu đút tay vào trong túi, hơi ngửa đầu, tầm mắt đảo qua nhưng kiến trúc cổ xưa ở đây, cho dù là những đường nét nhỏ xíu, thì đối với Nhiếp Xuyên vẫn đầy sức hấp dẫn.
Khi cậu đến chỗ Hội trường liên bang [5], quay người lại đã thấy Reese nâng điện thoại chụp lại ảnh của cậu.
"Này! Anh chụp gì tôi vậy?" Nhiếp Xuyên bước nhanh đến bên cạnh Reese, thò đầu muốn xem.
"Chờ lúc về sẽ gửi cho cậu."
"Giờ cho tôi xem tí đi! Tôi vừa nãy bị vấp vào bậc thềm, suýt chút nữa là ngã dập mặt rồi, anh đừng nói là anh chụp luôn rồi đấy nhé?"
"Chụp rồi."
"Cái gì? Không được! Xóa đi xóa đi!"
Cái tên này nhất định là muốn chụp mấy ảnh xấu đau xấu đớn của cậu lại, để mai mốt lấy ra cười nhạo cậu.
Reese nhét điện thoại vào trong túi luôn, nghiêng người tránh bàn tay đang muốn thò sang lấy của Nhiếp Xuyên.
"Này! Đó là ảnh của tôi mà! Tôi có quyền chân dung với nó!"
"Không thì lát nữa cậu tự đi mà chụp." Reese thờ ơ nói.
"Tôi tự chụp kiểu gì được!"
Cầm điện thoai, giơ lên thật cao, xong rồi giơ tay chữ V à? Cậu không làm được!
"Đi thôi." Reese làm như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục đi về phía trước.
Nhiếp Xuyên chỉ có thể cắn răng đuổi theo, chờ cơ hội lấy điện thoại của Reese.
Bọn họ cứ thế đi, đi một hồi thì tới chỗ bức tượng con bò* nổi tiếng ở phố Wall.
*Tôi có để hình ở chương trước cho mấy cô rồi đó.
Nhiếp Xuyên chỉ vào con bò nói với Reese: "Chính là con bò này! Nghe nói sờ trứng của nó rồi đi mua cổ phiếu thì giá cổ phiếu nhất định sẽ tăng!"
"Làm gì có chuyện đó."
"Tôi muốn đi sờ thử!"
Nhiếp Xuyên vừa nhấc chân muốn chạy đến đã bị Reese lôi trở về: "Cậu muốn mua cổ phiếu à?"
"Không." Nhiếp Xuyên lắc đầu quầy quậy.
"Nếu không mua cậu đi sờ làm cái gì?"
"Nhỡ đâu mai mốt tôi sẽ mua cổ phiếu thì sao!"
Nhiếp Xuyên tránh thoát tay của Reese, chạy lên phía trước.
Cậu đi quanh con bò một vòng, đi đến phía sau mông nó, thì vô cùng vui vẻ, muốn thò tay sờ sờ.
Cổ áo phía sau lại bị kéo, Reese kéo cậu lùi ra xa.
"Rất ngu."
"Đến cũng đã đến rồi, ngốc một tí cũng được mà."
Tay Nhiếp Xuyên lại duỗi xuống, Reese trực tiếp tóm cổ tay cậu lại.
"Rất bẩn."
"Ôi dào! Có phải Trứng bò thật đâu! Làm sao mà bẩn được!" Nhiếp Xuyên đột nhiên không hiểu nổi sao Reese lại cố chấp như vậy.
"Rất nhiều người sờ vào nó rồi."
"À, là thế à! Anh yên tâm, trước khi ăn tối tôi nhất định sẽ rửa tay!"
"Tiểu Xuyên."
Nhiếp Xuyên rụt vai lại, cậu bó tay bất lực nhìn về phía Reese, kháng nghị nói: "Anh đừng có đột nhiên gọi tôi là Tiểu Xuyên nữa!"
Sẽ giật bắn cả mình đó có biết không hả!
"Sờ tượng bò đồng không phải vì để mua cổ phiếu kiếm tiền, mà là để cầu dũng khí và nghị lực."
"Ồ? Hóa ra là vậy à!"
Reese giải thích như thế nghe có ý nghĩa hơn hẳn.
"Cho nên cậu không cần sờ Trứng bò đâu." Reese cầm tay Nhiếp Xuyên áp lòng bàn tay mình lên mu bàn tay cậu, đặt lên người bò đồng, "Như vậy là được rồi."
Nhiếp Xuyên: Nhưng mà tôi vẫn muốn sờ Trứng bò nữa! Đây chính là hoạt động mà rất nhiều bạn học cùng đề cử đó!
"Tiểu Xuyên, cậu phải trưởng thành nhanh một chút."
Chả lẽ trong lòng anh tôi vẫn còn là học sinh cấp ba à?
"Tôi cần một đồng đội có thể hợp tác, chứ không phải một học trò."
Reese buông tay Nhiếp Xuyên ra, giây phút đó, trái tim của Nhiếp Xuyên dường như bị cái gì đó nhồi đầy.
Hóa ra cái gọi là "Dũng khí và nghị lực" là như vậy à?
"Đi thôi.
Không phải cậu còn muốn xem tượng nữ thần tự do nữa à?"
Reese hất đầu ra hiệu, xoay người lại.
"À, đi thôi!"
Nhân lúc Reese quay người, Nhiếp Xuyên lại muốn đi sờ trứng trứng của tượng bò, tay còn chưa kịp chạm đến, đã nghe thấy Reese nói: "Tôi nói rồi, đừng sờ Trứng của nó."
Cái gì vậy trời! Quay lưng lại rồi mà sao anh vẫn biết tôi muốn làm gì?
Nhiếp Xuyên tiếc nuối tạm biệt tượng bò bằng đồng, cứ đi hai bước lại quay đầu lại nhìn mông con bò một cái.
Thôi được rồi, lần sau quay lại phố Wall, cậu nhất định sẽ sờ được!
Chiều tối hôm đó, bọn họ vẫn còn ở gần chỗ tượng nữ thần tự do, không kịp quay về khách sạn ăn tối.
Reese dẫn Nhiếp Xuyên đến một nhà hàng Trung Quốc, ăn một bữa hải sản tươi, Nhiếp Xuyên cảm thấy đời không còn gì mỹ mãn hơn nữa.
Lúc Reese đi rửa tay, điện thoại di động của anh vẫn để lại trên bàn.
Cơ hội tốt! Phải xóa hết mấy cái ảnh trông ngu ngốc của cậu đi!
Nhiếp Xuyên chớp thời cơ, mở di động của Reese ra, kết quả phát hiện điện thoại còn cài mật khẩu.
Trời **! Nếu cậu biết sinh nhật Reese là ngày mấy, ít ra còn có thể thử một lần!
"1209." Tiếng của Reese vang lên.
Nhiếp Xuyên quay đầu lại, đã thấy đối phương đang nhét tay trong túi đứng ngay cạnh cậu, trong mắt hiện lên vẻ trêu chọc.
"Cái gì?"
Reese hất hất cằm, nhìn về phía màn hình điện thoại của mình.
"Mật khẩu à?" Nhiếp Xuyên thử nhập vào, kết quả điện thoại báo mật khẩu không đúng, "Ơ, không phải cái này?"
"Dĩ nhiên không phải là nó.
Có ai ngu đến mức dùng ngày sinh của mình làm mật khẩu sao?" Reese cúi người xuống, thoái mái lấy điện thoại đi.
Dùng sinh nhật làm mật khẩu rất ngu à?
Nhiếp Xuyên cảm thấy đầu gối cậu đau đau.
"Thế 1209 là cái gì?"
"Sinh nhật tôi."
"Nhưng mà nó không phải mật khẩu, anh nói cho tôi biết làm gì?"
Quả nhiên là vì muốn trêu cậu đúng không?
"Để cậu nhớ sinh nhật tôi cho kỹ.
Giờ không quên được đâu, đúng không?" Đuôi lông mày của Reese nhướng lên, tay đút túi đi ra quầy thu ngân tính tiền.
Nhiếp Xuyên tức đến nghiến răng nghiến lợi!
Được rồi, nể mặt anh đã mời ăn, tôi tha thứ cho anh!
Ăn tối xong, bọn họ quay về khách sạn, thu dọn đồ đạc đâu vào đấy rồi, Reese bèn ngồi dựa lên đầu giường đọc sách.
Nhiếp Xuyên thì lại ngồi ở đầu giường, ôm điện thoại chơi một trò chơi hết sức hại não.
Cậu tình ngờ nghiêng đầu nhìn sang phía Reese một cái, sau đó sâu sắc cảm nhận được sự chênh lệch giữa mình và nam thần.
Cho dù Reese không đeo kính, chỉ chuyên chú đọc sách thôi cũng đã có cảm giác hết sức tao nhã rồi.
Trước khi đi ngủ, điện thoại của Nhiếp Xuyên rung lên một cái, cậu mở ra xem, là ảnh chụp hôm nay Reese vừa gửi tới.
Dáng vẻ cậu lúc đi bộ, lúc cậu đút tay túi quần ngửa đầu nhìn lên trời, lúc cậu thò đầu nhìn các tác phẩm điêu khắc trên tòa nhà, mỗi một bức đều trông vô cùng tự nhiên.
Không biết tại sao, Nhiếp Xuyên luôn cảm thấy trong ảnh cậu đặc biệt đẹp mắt, làm Nhiếp Xuyên không khỏi có chút tự luyến.
"Không ngờ anh chụp tôi đẹp trai vậy đó!" Nhiếp Xuyên hài lòng toét miệng cười.
"Đấy là vì mấy bức khó coi tôi không gửi cho cậu." Reese để điện thoại lên trên tủ đầu giường, xoay người muốn ngủ.
"..."
Vậy anh giữ mấy bức ảnh xấu xí của tôi lại để bọn nó đẻ trứng à?
Nhiếp Xuyên nằm trong chăn, đăng hết mấy bức ảnh lên facebook của mình.
Không lâu sau cậu đã nhận được một đống comment của đám bạn học cấp ba:
[Xuyên Tử, trông ông văn nghệ văn gừng như này, anh em sắp không nhận ra được nữa rồi! Ông cứ làm dế nhũi như mọi khi tôi trông vẫn quen mắt hơn.]
Nhiếp Xuyên trả lời: [Biến ngay!]
[Oa! Nhiếp Xuyên! Sao trước đây tôi không phát hiện chân ông dài như vậy nhỉ?]
Nhiếp Xuyên nhắn lại: [Người anh em, tôi sắp cao được 1m80 rồi đó, ha ha ha!]
[Trước đây không phát hiện cậu đẹp trai vậy đó, biết thế lúc trước cậu tỏ tình, tớ đã không làm như không nghe thấy gì rồi!]
Nhiếp Xuyên trả lời: [Hiện tại có hối hận cũng không kịp nữa rồi!]
[Cái người mà giúp cậu chụp ảnh ấy, nếu không phải thợ ảnh chuyên nghiệp thì nhất định là người ta rất thích cậu.]
Nhiếp Xuyên nhắn lại: [Tại sao?]
[Bởi vì trong ống kính của một người thích cậu, nó sẽ lưu giữ lại tất cả những nét hấp dẫn của cậu.]
Người nhắn lại chính là một tài nữ học cùng cấp ba với Nhiếp Xuyên, tuy là nghe câu này có vẻ hơi chua, nhưng mà Nhiếp Xuyên thừa nhận, trái tim bé bỏng của cậu đúng là có bị câu lên một tí.
Cậu liếc nhìn Reese ở bên giường đối diện, tiếng hít thở của đối phương vang lên hết sức võ ràng.
Ây dà, nếu cậu mà là một cô gái xinh đẹp, thì có phải sẽ lãng mạn lắm không.
Nhưng cậu lại là con trai, cái gì mà "Bởi vì trong ống kính của một người thích cậu,