05/07/2021
Edit: Nhật Nhật
...!
Downey trực tiếp duỗi tay lôi cổ áo Nhiếp Xuyên qua, hung hăng nhìn cậu chằm chằm: "Chìa khóa đâu?"
Nhiếp Xuyên giơ chân lên, từ dưới mắt cá chân móc ra cái gì đó.
Downey cúi đầu xem, Nhiếp Xuyên mạnh mẽ đem vật kia nện lên mu bàn chân của Downey.
"A ——"
Là khối chì Nhiếp Xuyên dùng làm phụ trọng lúc huấn luyện.
"Má —— Tôi đánh chết anh!" Downey giơ nắm tay nện xuống.
Nhiếp Xuyên cũng không biết tại sao mình có thể nhanh nhẹn như vậy, lập tức hạ thấp người né qua.
Cậu rút ra một khối chì khác, giơ tay làm động tác muốn đập Downey phát nữa, Downey theo bản năng giơ tay muốn đỡ, không ngờ Nhiếp Xuyên lại xoay người chạy lên trên tầng.
"Ngu ngốc!"
Nhiếp Xuyên dùng tiếng Trung mắng to.
Khoảnh khắc mắng được ra miệng, trong lòng phải gọi là sung sướng cực kỳ.
Không có phụ trọng trên chân, Nhiếp Xuyên chạy càng nhanh hơn.
Downey đuổi theo phía sau cậu, chỉ có thể nhìn thấy vạt áo phông rộng thùng thình của cậu bay lên.
"Nhóc thối —— Anh đứng lại cho tôi!"
Lúc Nhiếp Xuyên chạy về đến cửa phòng ký túc xá, Reese đang đứng ngay phía ngoài, mới tra chìa khóa vào ổ xong.
"Reese —— Đằng sau có người xấu tự nhận là em họ của anh!"
Nhiếp Xuyên chạy về phía Reese, phía sau là Downey đang gào thét đuổi theo.
Nhiếp Xuyên thấy mình sắp đụng trúng Reese, lại không nghĩ là Reese thả mớ sách vở đang kẹp dưới tay rơi xuống, dang tay ôm lấy cậu.
Giây phút đó, chân Nhiếp Xuyên tựa như được nhấc bổng lên khỏi mặt đất, cậu có thể cảm nhận rõ ràng sức lực mạnh mẽ từ hai cánh tay của Reese, vững vàng giúp cậu dừng lại, sau đó để cậu đứng ra phía sau mình.
Nhiếp Xuyên bị Downey đuổi sát, ngay cả hơi cũng không còn để mà nói cho rõ ràng, cậu chỉ ra phía sau Reese, hổn hển nói: "Kia...!Tên kia kìa...!Nói mình là em họ anh...!Lừa đảo...!Đúng không?"
Hai tay Reese vẫn không buông Nhiếp Xuyên ra, mà vỗ nhẹ phía sau lưng cậu, như là đang giúp cậu thuận khí.
"Cậu chạy rất xa sao?"
"Nói thừa...!Tôi chạy hết cả hành lang! Sau đó từ tầng tám chạy xuống tầng một! Rồi lại từ tầng một chạy lên đến tầng tám! Hộc tốc bốc ga đó!"
Rất nhanh, hô hấp của Nhiếp Xuyên đã bình phục lại, mà Reese thì quay người, cau mày nói với Downey: "Tại sao cậu lại tới đây?"
"Đừng cản em! Em phải đánh cái tên lừa đảo này!"
Downey muốn kéo Nhiếp Xuyên từ sau lưng Reese ra, nhưng vô luận muốn xuống tay từ bên nào thì không phải bị thân người Reese ngăn trở, cũng là bị cánh tay anh ta cản lại.
Downey cuối cùng cũng nhận ra, Reese là đang che chở cho Nhiếp Xuyên.
Cậu ta lộ ra vẻ mặt kinh ngạc hết sức, chỉ vào Reese nói: "Anh vậy mà lại giúp anh ta!"
Nhiếp Xuyên đứng phía sau Reese đốp lại: "Phí lời, tôi là bạn cùng phòng của Reese, cậu là gì của anh ấy!"
"Tôi đã nói một vạn lần rồi! Tôi là em họ của anh ấy!"
Downey không nhịn được nữa, muốn gạt thẳng Reese ra để tóm Nhiếp Xuyên, tẩn cho một trận, lại không ngờ vai mình bị Reese ấn chặt.
"Nếu cậu đến tìm tôi, vậy đừng có động tay động chân với đồng đội của tôi."
"Hả? Anh ta cũng là thành viên của đội bóng rổ DK à?" Downey ngây người, lập tức hiểu ra, "Thảo nào anh ta chạy nhanh vậy, tôi đuổi cũng không kịp!"
Nhiếp Xuyên nghe câu này xong, rốt cuộc nhận ra cái gì đó, cậu hưng phấn nói với Reese: "Này! Này! Cuối cùng tôi cũng chạy thắng được một tên chân dài hơn mình rồi kìa!"
Câu nói này khiến Downey tức khắc bật cười, bầu không khí căng thẳng lúc trước hoàn toàn bay biến.
Reese không nói gì, chỉ dùng đốt ngón tay nhẹ nhàng xoa mặt Nhiếp Xuyên một chút, sau đó cúi người nhặt sách vở còn rơi vương vãi trên đất.
Động tác đơn giản này, khiến Downey trợn trừng mắt nhìn Nhiếp Xuyên, mà Nhiếp Xuyên thì hoàn toàn làm lơ Downey, xoay chìa khóa Reese đã cắm sẵn trên ổ khóa, mở cửa phòng ngủ ra.
Reese đi vào, đặt sách vở gọn gàng lên giá.
Còn Nhiếp Xuyên thì mở máy tính, bắt đầu lên mạng cày game, cậu rốt cục cũng có thể tổ đội với Chu Bân và A Mao, giết sạch bốn phía rồi!
Downey đút tay túi quần đi vào, lượn lờ xung quanh một vòng, sau đó cảm thán một câu: "Reese —— Chỗ này nhỏ thật đấy! Lại còn ở tận hai người à?"
Reese thờ ơ ngồi xuống bàn học của mình.
Downey nhìn qua giường của Reese, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, ga trải giường phẳng phiu, không có lấy một nếp nhăn.
Lại nhìn sang giường của Nhiếp Xuyên, chăn màn xiêu xiêu vẹo vẹo miễn cưỡng cuộn thành một nắm, áo ngủ tùy tiện ném trên giường, ga trải giường cũng không biết bao lâu rồi chưa đổi, cho nên rõ ràng là tính cách Nhiếp Xuyên khá là tùy tiện.
Downey dửng dửng ngồi xuống cạnh giường của Nhiếp Xuyên.
Đang mải mê chơi game, Nhiếp Xuyên hoàn toàn không để ý đến điểm này, tiếp tục ở trong phó bản chém giết.
Lúc này, Reese đang ngồi trước bàn sách xoay người lại, nhướng mày ngoắc tay với Downey, Downey vốn đang ngồi trên giường Nhiếp Xuyên thấy thế bèn đứng lên.
"Bạn cùng phòng của anh đúng là không thể đụng vào nha..." Downey nhỏ giọng lầu bầu.
"Nói đi, cậu chạy từ New York đến đây, rốt cuộc tính làm gì?"
"Ha ha, em nói cho anh biết cái này, là huấn luyện viên Gordon của các anh tự mình đến chiêu mộ em! Ông ấy hi vọng em sẽ đến DK! Dù sao biểu hiện của em trong giải đấu trung học toàn quốc cũng rất xuất sắc!"
Downey làm một động tác tới gần ném bóng vào rổ.
"Ừm." Reese gật đầu, xem như là đồng ý với thực lực của Downey.
"Cho nên em bèn tới đây xem thử một chút! Tuy là còn chưa đến thời điểm tập huấn cho NCAA, nhưng mà có thể thấy thực lực của các thành viên chủ lực cũng rất tốt! Cũng muốn chơi bóng cùng anh nữa!" Downey rõ ràng là rất sùng bái Reese.
"Thực ra so với làm đồng đội với tôi, cậu càng muốn làm đối thủ của tôi hơn.
Ở trên sân bóng danh chính ngôn thuận đánh bại tôi, muốn tất cả mọi người nhìn thấy cậu khiến tôi ăn khổ mới là ý nguyện của cậu, phải không?"
"Này...!Có cần nói thẳng toẹt ra vậy không?" Downey đút tay trong túi nở nụ cười.
Khóe môi của cậu ta cong lên thành một điệu cười xấu xa, y như lúc Nhiếp Xuyên thấy ở ngoài cửa vậy.
"Cho nên, đề nghị của tôi là không bằng cậu gia nhập CBU, thực lực của bọn họ khá mạnh.
Nếu như cậu thực sự có thể tiến vào hàng ngũ chủ lực của đội bóng mà nói, cùng Owen Whishaw, Wright mà Thomas hợp tác, có lẽ sẽ không thua bọn tôi quá thảm."
Nhiếp Xuyên tuy là đang chơi game, nhưng cũng nhịn không được vểnh tai lên nghe cuộc đối thoại giữa hai người họ.
Reese không phủ nhận chuyện Downey là em họ của mình, cho nên đối với chuyện phát sinh lúc trước, Nhiếp Xuyên vẫn có một chút cảm giác áy náy với Downey.
Chỉ là xem tình hình bây giờ, không hiểu sao lại có cảm giác khói lửa mịt mù nhỉ?
"Anh vẫn y như cũ, kiêu ngạo lại còn tự phụ.
Thật muốn nhìn thấy có người kéo anh ngã từ trên cao xuống, lộ ra biểu tình chật vật khổ sở."
Nụ cười của Downey càng xấu xa hơn, độ cong nơi khóe môi giống như một lưỡi dao sắc bén vậy.
Nhiếp Xuyên sơ ý một chút, tấn công thất bại, không những nhân vật của mình mất máu mà thiếu chút nữa còn liên lụy A Mao phải bỏ mình.
Trong tai nghe của Nhiếp Xuyên truyền đến tiếng A Mao oán giận.
Nhiếp Xuyên vội vàng che miệng, nói nhỏ vào mic an ủi A Mao: "Xin lỗi mà! Tối tôi sẽ chuyển lại giới tính của acc này, đăng vài tấm hình em gái xinh xắn lên, để mấy tên ngu ngốc trong game kéo tôi cày trạng bị! Chờ kiếm được trang bị rồi, tôi chuyển một bộ cho ông nhé!"
A Mao hô hào đòi Nhiếp Xuyên nhất định phải nói được là làm được.
"Yên tâm, yên tâm! Tôi đã nói là sẽ lam!"
Ở trong phó bản, Nhiếp Xuyên hoàn toàn không có miếng liêm sỉ nào để mà nói hết.
"Nếu không phải lần trước cái acc tên là Ma Hoàng ngu ngốc kia cứ muốn nhắn tin nói chuyện riêng với tôi, tôi cũng không để ý đến cậu ta! Hôm qua cậu ta còn gửi tin nhắn hệ thống, hỏi tôi có phải giận dỗi, muốn bỏ rơi cậu ta nên mới đem giới tỉnh chuyển thành nam hay không kìa! Ông nói cậu ta có thần kinh không chứ!"
A Mao trả lời: Chả mấy khi gặp được người còn ngu ngốc hơn cả ông.
"Ấu siệt, cậu ta cầu hôn tôi này! Dùng bộ trang bị tôi vẫn muốn có kia làm sính lễ! Làm sao giờ, thực sự phải kết hôn với cậu ta à?"
Chu Bân nhịn không được nói bậy một câu: Kết cái đầu ông ý! Ông có thể có liêm sỉ tí không?
Nhiếp Xuyên tiếp tục nhỏ giọng nói: "Liêm sỉ cũng có ăn được chó đâu, qua ải mới là chuyện chính!"
Chu Bân:...!
A Mao:...!
Lúc này, Reese nhìn Nhiếp Xuyên đang cắm đầu trong trong game, đuôi lông mày đã nhướng cao.
Downey thuận theo tầm mắt Reese nhìn sang, cậu ta không biết đối phương mới nói cái gì, bởi vì vừa nãy Nhiếp Xuyên nói bằng tiếng Trung.
Nhưng Downey biết rất rõ, Reese tuyệt đối không ghét người bạn cùng phòng này một chút nào, trái lại còn rất che chở cho anh ta.
Thế nên, trong lời Nhiếp Xuyên nói nhất định có gì đó khiến Reese không vui, chỉ là người này còn chưa phát hiện ra.
Thú vị đấy!
Reese – Người luôn cô độc một mình, cực kỳ chú ý đến không gian riêng tư, vậy mà lại có bạn cùng phòng?
Lúc này Reese đã đứng dậy, anh ta đi đến phía sau Nhiếp Xuyên, gõ gõ ngón tay lên mặt bàn của cậu.
Nhiếp Xuyên ngẩng đầu lên: "Gì thế...!Có chuyện gì à?"
"Cậu muốn kết hôn với ai?" Thanh âm Reese nhàn nhạt, cảm giác ngột ngạt trong mắt cũng rất rõ ràng.
Nhiếp Xuyên vội vàng giải thích: "Không phải! Là tài khoản này của tôi! Ở trong game kết hôn với người khác! Không phải kết hôn thật đâu!"
Nhiếp Xuyên nghĩ thầm trong bụng, chắc là Reese không chơi game bao giờ, cho nên không biết mấy cái này.
Đừng nói Reese hiểu nhầm thành cậu thích người nào không nên thích, rồi tỏ tình qua mạng đấy nhé?
"Cho nên cậu cảm thấy đây không phải là lừa dối?" Reese hỏi ngược lại.
"Cái này...!Cái này...!Trung Quốc có một câu nói như thế này, Chu Du đánh Hoàng Cái, một người muốn đánh, một người nguyện chịu*, anh có nghe qua chưa?"
*Câu này nói về khổ nhục kế mà Chu Du và Hoàng Cái bày ra để đánh lừa quân Tào trong trận chiến Xích Bích.
Thím nào thích thì tự tìm hiểu nha, nó dài lắm.
"Cậu cho là mình có tài mưu lược như Chu Du, hay là lòng trung thành như Hoàng Cái?" Reese hỏi ngược lại thêm một lần nữa.
"Anh thế mà biết cả Chu Du và Hoàng Cái à, thật là lợi hại!" Nhiếp Xuyên hoàn toàn quên béng luôn trọng điểm nói chuyện của bọn họ, trong mắt đều là sự sùng bái đối với Reese.
Downey bị bỏ rơi một bên, rốt cuộc không nhịn được nữa, mở miệng nói: "Reese, em đói rồi! Chúng ta cùng đi ăn một bữa đi."
Tầm mắt của Reese cuối cùng cũng rời khỏi người Nhiếp Xuyên, anh mở miệng nói: "Tôi và giáo viên hướng dẫn đã hẹn tối nay cùng ăn cơm rồi.
Cậu tự giải quyết đi."
"Hả? Sao có thể như vậy được? Vậy tối nay em có thể ngủ lại đây không?"
"Đương nhiên là không." Reese trả lời ngắn gọn, trước sau như một.
Khi Reese ra đến cửa, đột nhiên quay lại nói với Nhiếp Xuyên vẫn đang cắm đầu ngồi trước máy tính: "Lúc nó ở đây, không được dùng nhà vệ sinh."
"Hả? Tại sao?"
"Cậu thích bị một người lạ nhìn thấy mông mình à?" Reese dùng tiếng Trung hỏi ngược lại.
Nhiếp Xuyên lập tức 囧 luôn...!Hình như cửa phòng tắm còn chưa sửa nữa, ha ha...!
Reese mở của ra, lúc gần đi cũng không quên nhắc lại thêm lần nữa: "Nhớ chưa?"
"...!Nhớ rồi."
Chả nhẽ cậu buồn tè còn không cho đi nhà vệ sinh thật à?
Downey vẫn ở lì trong phòng của Reese, cậu ta đút tay túi quần, quan sát tỉ mỉ giá sách của Reese rồi đến giường của anh ta, trông như là thám tử phá án vậy.
Trông cậu ta có vẻ rất muốn ngồi lên giường của Reese.
Thực ra Nhiếp Xuyên cũng rất muốn để cậu ta ngồi lên, nhưng vậy cậu có thể thấy được phản ứng của Reese sau khi phát hiện ga giường mình có vết nhăn!
Nhưng Downey lại đi ra phía Nhiếp Xuyên: "Này, tôi bảo, vừa nãy Reese nói gì với anh thế?"
"Anh ấy nói cậu không phải là người tốt, kêu tôi đừng có nói chuyện với cậu." Nhiếp Xuyên đáp.
Ai kêu cậu không biết tiếng Trung cơ.
"Làm gì có chuyện.
Reese chưa bao giờ đánh giá người khác như vậy."
"Cậu không tin thì kệ cậu." Nhiếp Xuyên khép máy tính lại, tính đi nhà ăn ăn cái gì đó.
"Này, nếu anh là đồng đội của Reese, vậy anh cũng là thành viên chủ lực của DK à?"
Nhiếp Xuyên lắc đầu, cậu cũng không biết mình đang được tính theo biên chế nào nữa, chỉ biết huấn luyện viên Gordon sẽ định kỳ phụ đạo thêm cho cậu, hơn nữa cũng luôn để cậu huấn luyện với mấy chủ lực trong đội.
"Được rồi, không cần biết anh là cái gì, ít nhất Reese cũng đã công nhận thực lực của anh! Đi! Đi đấu với tôi một lúc!"
"Tôi còn chưa ăn cơm!"
Nhiếp Xuyên bị Downey kéo từ trên ghế dậy.
"Ăn cơm cái gì, tí nữa tôi mời! Đi nào! Để tôi mở mang kiến thức một chút về trình độ của các anh! Reese quan tâm anh như vậy, kỹ thuật của anh chắc chắn là không tồi đâu, đúng không?"
Nhiếp Xuyên nhớ lại tư thế lúc Downey muốn bắt cậu mở cửa phòng, phỏng chừng cậu mà không chơi với cậu ta một lúc thật, cái tên này sẽ không chịu thôi đâu.
"Được rồi, ba quả phân thắng thua.
Nếu tôi thắng, cậu để tôi đi ăn, cũng không được quấy rầy tôi nữa."
"A, anh tự tin phết đấy!" Downey đột nhiên vươn tay bóp má Nhiếp Xuyên, ép cậu ngẩng đầu lên nhìn mình, "Vậy nếu tôi thắng thì sao?"
Nhiếp Xuyên bị cậu ta nhéo đau muốn chảy cả nước mắt.
Cái tên Downey này nhất định là một tên cuồng bạo lực!
"Cậu thắng thì thắng thôi? Vậy cậu muốn thế nào?"
"Ừm...!Tôi cũng không yêu cầu gì quá đáng đâu, Nếu anh thua thì anh cởi truồng đi hết một vòng trong ký túc xá đi!"
"Cái gì?" Nhiếp Xuyên trợn mắt nhìn đối phương.
"Lúc chiều không phải anh chạy khắp tòa nhà vui vẻ lắm à?" Downey cong khóe môi, cười hết sức xấu xa, "Tôi nói nghiêm túc đó, không phải đùa với anh đâu."
Nhiếp Xuyên tưởng tượng ra cảnh mình phải dắt chim đi dạo nơi tịch mịch, thật sự không tốt đẹp tí nào.
"Sao nào, anh không dám à?" Downey cúi đầu nhìn, "Anh sợ chỗ đó của mình không đủ lớn đúng không? Bộ là chim non mới nở à? Sợ lạnh nên không dám mang ra?"
"Cậu là biến thái đấy à?" Nhiếp Xuyên cau mày, cái tên Downey này thực sự là thù lâu nhớ dai!
"Đúng thế." Downey thản nhiên thừa nhận.
Nhiếp Xuyên suy xét một hồi, sau đó bình tĩnh trả lời: "Vậy cậu đi mà chơi một mình, tôi đi ăn cơm."
"Hả? Cái gì?"
Downey kéo Nhiếp Xuyên đang chuẩn bị chạy lấy người lại: "Này, vừa nãy anh đã đồng ý chơi với tôi một trận rồi mà, ba quả phân thắng thua!"
Nhiếp Xuyên nhún nhún vai: "Lúc tôi đồng ý với cậu, cậu cũng không nói nếu tôi thua phải phơi Chim đi dạo khắp nơi."
"Vậy nếu tôi thua, tôi cũng đi, thế là công bằng rồi chứ gì?"
"Sao mà công bằng được?" Nhiếp Xuyên lộ ra biểu tình như nghe được chuyện gì đó rất buồn cười, "Cả tòa ký túc xá này, thậm chí bạn học trong trường có rất nhiều người quen biết với tôi.
Biết cậu thì được mấy người? Cho dù muốn phơi chim đi dạo thì cũng là tôi mất mặt nhiều hơn, tại sao tôi lại phải đồng ý với cậu?"
Downey mỉm cười: "Ờ nhỉ, nghe thế thì cũng có lý lắm chứ?"
"Cho nên cậu tự chơi một mình đi."
"Vậy bỏ điều kiện dắt chim đi dạo này đi."
"Bỏ điều kiện đó đi tôi cũng không muốn chơi với cậu."
Nhiếp Xuyên đi ra cửa, đang định nhân cơ hợi đánh bài chuồn, thì lại bị Downey kéo cổ áo phía sau lại.
"Anh biết là anh không thể cắt đuôi tôi được mà, đúng không?"
Nhiếp Xuyên trực tiếp cúi người, để cổ áo của mình rớt khỏi ngón tay Downey, khéo léo xoay người qua, thoát khỏi tầm kiểm soát của Downey.
"Ặc! Nhóc con, động tác của anh linh hoạt đấy!"
Nhưng Nhiếp Xuyên lại bị Downey tóm lại một lần nữa.
Lần này đến phiên Nhiếp Xuyên hết kiên nhẫn: "Tôi nói cậu đủ chưa hả! Tôi đã nói là không muốn chơi với cậu rồi!"
"Sao anh giống mấy bạn nhỏ học mẫu giáo thế? Còn cái gì mà không muốn chơi cùng cậu nữa chứ?" Downey mỉm cười.
Ánh mắt cậu ta nhìn Nhiếp Xuyên giống như nhìn một đứa trẻ con vậy.
Đây là cái kiểu mà Nhiếp Xuyên ghét nhất.
Nhiếp Xuyên dùng sức đẩy đối phương ra, nhưng Downey lại trực tiếp lôi cậu trở về, một phát ấn cậu lên trên giường của Reese.
Xong! Xong!
Cậu làm nhăn giường của Reese rồi!
Đúng lúc này, có người đi vào, thanh âm lạnh như băng vang lên, nhiệt độ trong phòng đều giảm xuống mấy độ.
"Các cậu đang làm gì?"
"Reese...!Anh...!Sao anh lại quay về?" Nhiếp Xuyên vội vàng bò dậy, liếc mắt nhìn giường của đối phương, sau đó dịch dịch người hòng che chỗ ga bị nhăn lại.
"Tôi hỏi, các cậu đang làm gì?" Ánh mắt của Reese đảo qua Downey.
Downey nhún vai cười cười, nói một cách đầy ẩn ý: "Như anh thấy đấy, bọn em đang đánh lộn, tên gọi tắt là Đùa giỡn."
Nhiếp Xuyên lúc này ngay cả kích động muốn bóp chết Downey cũng đã có.
Ai đánh lộn với cậu? Ai đùa với cậu? Tự đậu đi mà chơi một mình!
"Tôi mới không chơi với cậu ta! Cái tên này tự dưng bắt tôi chơi một chọi một với mình! Còn bắt tôi dắt Chim đi dạo trong ký túc xá nữa chứ!" Nhiếp Xuyên điên tiết gào lớn.
Downey nhìn về phía Nhiếp Xuyên, buồn cười gãi gãi cằm nói: "Sao tôi nhớ là tôi chỉ nói người thua phải phơi chim đi dạo thôi nhỉ? Hơn nữa anh nhất quyết không chịu, tôi cũng đã nói là thôi rồi.
Chỉ cần chơi với tôi một trận, để tôi thấy được thực lực của DK thôi mà!"
Reese đi đến chỗ tủ đầu giường của mình, rõ ràng là nhìn thấy chỗ ga bị Nhiếp Xuyên làm nhăn nhưng lại làm như không thấy gì, lấy một chiếc USB từ trong ngăn kéo ra cho vào trong túi, có vẻ là do để quên đồ nên mới quay lại lấy.
Lúc anh đi ngang qua bên cạnh Nhiếp Xuyên thì lành lạnh nói thêm một câu: "Nếu cậu thật sự dám đồng ý thua sẽ dắt chim đi dạo hay gì gì đó, tôi sẽ kéo đứt nó luôn."
Trong lòng Nhiếp Xuyên giật thót một cái, phía dưới dường như đã bắt đầu đau đau.
"Tôi...!Tôi làm sao có thể đồng ý điều kiện đó được chứ! Vậy ngốc lắm...!Ha ha ha..."
"Biết thế là ngu thì tốt.
Nhưng mà, cậu hẳn là sẽ không thua Downey đâu."
Nói xong, Reese lập tức đi mất.
Hai giây sau, phòng ngủ yên tỉnh trở lại.
Downey buồn cười dùng ngón tay chọc chọc bả vai Nhiếp Xuyên một cái: "Này! Tôi nói này, anh sợ anh ấy như vậy là sao? Hay là anh ấy thực sự ngày nào cũng kéo chỗ đó của anh à?"
Mất hai giây mới phản ứng lại được, Nhiếp Xuyên thẹn quá hóa giận: "Có cậu mới ngày nào cũng bị kéo!"
Downey vừa cười vừa thong thả áp sát Nhiếp Xuyên, nhìn chằm chằm vào mắt của cậu nói: "Nhưng mà...!Nếu Reese đã nói anh hẳn sẽ không thua tôi, vậy tôi càng muốn so với anh một lần!"
Nói xong, Nhiếp Xuyên lập tức bị Downey